Old school Swatch Watches
Vượt Qua Lôi Trì

Vượt Qua Lôi Trì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324063

Bình chọn: 7.00/10/406 lượt.

hông?"

Cô bị giọng nói hắn dọa, không nói lên lời, dùng sức đẩy hắn, hy vọng hắn có thể buông mình ra.

"Đừng làm bộ, đừng nói tôi có giúp cô tắm hay không... Trên người cô, có chỗ nào tôi chưa chạm qua?" Giọng nói của hắn lạnh băng, càng thêm đáng sợ.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt lên ngực cô.

Cả người cô lạnh đến phát run, muốn xin hắn, lại không thể phát ra tiếng, mồ hôi gấp gáp từ trên trán chảy xuống.

Cô không rõ vì sao hôm nay hắn đáng sợ như thế, trong ánh mắt luôn có một sự hận thù cố hữu.

Hắn cúi người, hôn lên bả vai cô, nụ hôn ngày càng dùng sức, cô đau kêu lên, muốn trốn tránh, bất đắc dĩ thắt lưng bị hắn giữ lấy, không cách nào động đậy.

"Nói cho tôi biết, cha nuôi có phải em giết hay không?" Hắn hỏi.

"Không phải anh đã hỏi rồi sao?" Cô nghiêng mặt, cố ý làm cho hắn nhìn thấy môi mình.

"Ông ta đã từng chạm qua em chưa?" Hắn chầm chậm cười, tay bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô, mỗi nơi hắn đi đếu đều toan đau, "Giống như thế này?"

Cô cắn môi, liều mạng lắc đầu. Ông ấy không có, chưa từng có, ông ấy thương cô, dùng tất cả tình cảm của mình chăm sóc cô!

Nhưng cô lại...

Trác Siêu Việt buông cánh tay đặt bên hông, ép cô quay người lại, tay mạnh mẽ giữ lấy cằm, bắt cô đối diện với mình, "Nói thật, vì sao cô tới tìm tôi? Là vì tiền? Hay là vì..."

"Bởi vì em yêu anh." Môi cô run run nói.

"Yêu tôi?" Hắn nở nụ cười, cười đến đáng sợ, "Xem ra cô còn không chịu nói thật..."

Hắn như phẫn nộ, đem cô ấn vào bồn tắm lớn, cơ thể cao lớn cũng tiến vào. Bồn tắm rất rộng, hai người bọn họ bên trong, vẫn có đủ không gian hoạt động.

"Em không lừa anh, em thực sự không lừa anh."

"Không lừa tôi sao? Được, vậy bây giờ chứng minh cho tôi xem." Nói xong hắn bắt đầu cởi quần áo, tháo thắt lưng, trong nháy mắt cơ thể to lớn xuất hiện trước mặt cô.

"Cô sẽ hối hận."

"Em sẽ không."

Hắn cầm lấy chân cô, tách ra. Cô muốn giãy dụa, hắn lại đè xuống, "Không phải cô yêu tôi sao, sợ cái gì?"

"Em..."

Hắn giữ lấy chân Mộc Mộc, khoát lên cạnh bồn tắm, tay đỡ lấy thắt lưng của cô.

Toàn bộ phơi bầy trước mắt hắn, Mộc Mộc nhắm mắt lại, biết phản kháng cũng chỉ phí công, mặc hắn muốn làm gì thì làm đi.

Vuốt ve khiêu khích đến khi cả người cô không còn chút sức lực, hô hấp dồn dập, hắn lại đè cô xuống, cơ thể đi vào...

Cũng không đau như cô tưởng tượng, chỉ là một cảm giác tê dại an ủi. Cô hít vào thật sâu, cơ thể hắn ở trong va chạm, xương cốt va đập vào bồn tắm cứng, cũng không đau, chỉ lạnh...

Cơ thể không đau, người lại làm cho nỗi tê tái trong lòng càng rõ ràng. Cô không rõ Trác Siêu Việt vì sao lại đối với cô như thế, không rõ có việc gì đã xảy ra.

Hắn ôm lấy cô, cả người cô ngồi trên, tay hắn đỡ lấy thắt lưng cửa cô, bắt đầu di động. Sự ma sát ngày càng mãnh liệt, cô dần dần mất đi ý thức, tinh thần bị cho cơ thể làm cho hứng thú, cô ôm lấy hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Hắn đáp lại cô, kích tình mãnh liệt.

Trong sự ma sát, lửa nóng như thiêu rụi toàn thân, cô cảm giác mình không chịu được, dùng hết sức lực ôm hắn, chỉ mong hắn có thể hiểu được, cô yêu hắn, quá khứ như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng không thay đổi...

Tất cả chấm dứt, mắt cô ngấn nước ngước nhìn, "Bây giờ anh tin chưa?"

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến âm trầm, "Cô nghĩ rằng với cô, tôi còn có thể tin tưởng sao? Tô Mộc Mộc, cô đừng cho là tôi không biết... Căn bản không phải cô thích tôi, cô chỉ lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để vu oan cho ba cô..."

"Em..."

"Cô vốn không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, bởi vốn cô không có trái tim. Ba cô thương cô như vậy, cô lại có thể lăng mạ ba cô trước tòa án, cô làm cho ông ta chết rồi vẫn phải chịu nhục nhã, không thể nhắm mắt."

Cô lắc đầu ôm mặt khóc, "Em không cố ý, em chỉ muốn cứu mẹ, cảnh sát nói nếu bà ấy không tử hình cũng bị chung thân, em không thể để bà chết..."

Nhìn người thân của mình chết trước mắt, cảm giác này vô cùng đáng sợ, cô không nghĩ một lần nữa trải qua.

"Vậy cô có thể nói xấu ba cô?"

"Em không biết, mọi người nói như vậy, em cũng tưởng là sự thật, em không nghĩ tới..." Mộc Mộc khóc đến nỗi không thở nổi.

Lúc đó, tất cả mọi người đều nói cha nuôi cô là cầm thú, cô tin thật, nếu không phải mẹ nuôi cô đúng lúc chạy đến, ông ta đã... Sau đó, cô đọc phong thư cuối cùng của mẹ nuôi, cô mới biết được chuyện mình làm ngu xuẩn đến mức nào...

Giây phút đó, cô hận bản thân, không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình, cô tự sát, nhưng bác sĩ cứu được...

"Cô không nghĩ tới cái gì?" Hắn hỏi.

Cả người cô chợt trầm xuống, cảnh vật xung quanh sụp đổ, cô giống như ngã vào vực sâu ngàn thước...

...

Cô đột nhiên ngồi dậy, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng không một bóng người.

...

Là mơ, thì ra chỉ là một giấc mơ?

Cô lau giọt mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, cười khổ, cô lại mơ một giấc mơ như vậy.

Hắn sao có thể làm như vậy đối với cô, hắn từng nói, cô là chị dâu hắn, hắn sẽ tôn trọng cô như thánh mẫu Maria.

Cho dù hắn biết cô có mục đích khác cũng không thể nào chạm đến, cùng lắm chỉ giống như buổi sáng, đem lòng tự trọng của cô nghiền nát.

Thế này cũn