Vượt Qua Lôi Trì

Vượt Qua Lôi Trì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323731

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

t rồi mà!"

"Từ bốn mươi độ hạ xuống còn ba tám độ rưỡi, cậu..." Bạch Lộ dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy một người đàn ông đi vào cửa, nét đàn ông cương nghị làm cho cô phải chú ý.

Mộc Mộc đang lúc sốt cao nhìn thấy khuôn mặt mình nhớ nhung kia, nước mắt rốt cuộc trào ra làm mờ tầm mắt, cái gì cũng không nói được.

Hắn ngồi ở trên giường, còn chưa mở miệng, Mộc Mộc đã không khống chế được bản thân mình, hai tay ôm chầm lấy hắn. Hắn rốt cuộc cũng đến, cô luôn luôn chờ hắn, chờ đến cả người đau nhói, ngay cả xương tủy cũng đau.

Ba ngày này, cô luôn luôn mong nhớ, mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần hắn đến, cô nhất định phải ôm chặt lấy hắn, không bao giờ buông tay.

Tay hắn dịu dàng đặt lên lưng cô, vỗ vỗ nhẹ, sự dịu dàng này làm cho cả người Mộc Mộc giật thót.

Cảm giác này, không giống Trác Siêu Việt...

Nhưng Trác Siêu Nhiên rõ ràng ở bệnh viện, không phải mắt anh còn chưa nhìn rõ sao?

Mộc Mộc kinh hãi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy ở cửa phòng bệnh một dáng người quen thuộc khác, hắn khẽ dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng nửa cười nửa không...

Ánh mắt hai người giao hội trong không trung, cô nhìn thấy trong đáy mắt hắn có một chút hận, một chút đau, nhanh chóng lướt qua.

Cô đang làm cái gì? Lao vào lòng một người đàn ông mình không nên gần gũi nhất, lại còn là trước mặt Trác Siêu Việt.

Mộc Mộc cuống quýt đẩy Trác Siêu Nhiên ra, lui người về phía sau, giữ khoảng cách với Trác Siêu Nhiên. Cô không phải cố ý, chỉ là cô bệnh quá nặng, lại quá mong chờ Trác Siêu Việt đến tìm mình, cho nên vừa nhìn thấy khuôn mặt này mà vui mừng quên hết tất cả.

"Mộc Mộc, xin lỗi, anh vừa mới biết em đổ bệnh." Giọng nói Trác Siêu Nhiên tràn ngập áy náy.

Cô lấy lại bình tĩnh hỏi, "Sao anh lại tới đây? Mắt anh thế nào? Xuất viện rồi sao?"

"Chưa xuất viện, anh nhìn mọi thứ còn hơi mơ hồ, bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm vài ngày." Anh thản nhiên cười, "Anh nghe nói em đổ bệnh, vội vã đến thăm em, cho nên trốn viện."

"..."

Có những người đàn ông rất đáng sợ, bạn không dám làm tổn thương anh ta, cũng có những người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, bạn không có cách nào làm tổn thương anh ta.

Có những người đàn ông quá tốt, anh ta dùng hết tấm lòng che chở bạn, yêu thương bạn, cuối cùng bạn không đành lòng làm tổn thương người đó.

Trác Siêu Nhiên chính là một người đàn ông như vậy. Trong lúc cô yếu ớt nhất, cần sự an ủi nhất, anh như từ trên thiên đường giáng xuống, cho cô một vòng tay ấm áp, cho cô một sự che chở dịu dàng.

Cô không có cách nào nói cho anh: Lúc vừa rồi em ôm anh là vì tưởng nhầm anh là em trai anh! Anh biết không? Lúc anh ở giường bệnh nhìn không thấy mắt trời, chúng tôi đã ở trên giường làm vô số việc!

Những lời này, cô vĩnh viễn không có cách nào mở miệng!

Cảm giác được sự khác thường của Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên hơi nheo mắt, muốn nhìn rõ gương mặt cô, nhưng không các nào làm được, cho nên anh nhẹ nhàng đặt tay nên khóe mắt, xem cô có rơi lệ hay không.

Mộc Mộc nghiêng mặt tránh đi, ánh mắt lại không chịu khống chế liếc về phía cửa, cửa không biết khi nào đã khép lại, Trác Siêu Việt đã bỏ đi.

Trác Siêu Nhiên mờ mịt, cũng nhìn về phía cửa, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì..." Mộc Mộc đột nhiên nhớ tới Bạch Lộ còn đứng ở bên giường, vội vàng giới thiệu: "Bạch Lộ, anh ấy là Trác Siêu Nhiên." Cô do dự một chút, tỉnh lược quan hệ của bọn họ, "... Siêu Nhiên, đây là Bạch Lộ, bạn của em."

Thực ra, qua đoạn đối thoại của bọn họ Bạch Lộ đã sớm đoán ra người này là ai, thoải mái vươn tay, "Đội trưởng Trác phải không? Trước đây từng nghe Vương Diêu nhắc đến anh, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Trác Siêu Nhiên khách khí đứng dậy bắt tay, tuy rằng thị lực không tốt, nhưng quân nhân mỗi lần vươn tay đều tỏa ra khí độ bất phàm, "Xin chào, cô Bạch biết Vương Diêu sao?"

"Chúng tôi là bạn đại học. Lúc trước là tôi tiến cử Mộc Mộc đi đến đoàn văn công đàn dương cầm đó thôi."

"Vậy sao? Nếu có cơ hội tôi muốn mời cô dùng bữa cơm, cảm ơn cô cho tôi có cơ hội được biết Mộc Mộc."

"Được!" Lúc Bạch Lộ nhận lời, còn cố ý xem thường nhìn Mộc Mộc một cái, thầm oán cô không biết quý trọng một người đàn ông như vậy.

Hàn huyên vài câu, cũng đánh giá xong "Đội trưởng Trác" trong truyền thuyết, Bạch Lộ thức thời thu dọn mọi thứ ra về, "Mộc Mộc, hai người cứ nói chuyện, mình về trước, lúc nào rảnh lại đến thăm cậu."

Bạch Lộ đi rồi, nữ sinh giường bên cạnh cũng vừa châm cứu xong, anh bạn trai lòng dạ hẹp hòi sợ cô bị anh chàng đẹp trai bên này câu hồn, nhất quyết dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm, trong giây lát, phòng bệnh ngoài Trác Siêu Nhiên và Mộc Mộc, không còn một ai.

Mộc Mộc lại nhìn về phía Trác Siêu Nhiên, "Siêu Nhiên, đúng lúc anh tới, em có lời muốn nói với anh."

"Được, em nói đi."

Nếu bệnh của anh đã sắp khỏi, cũng là thời điểm cô nên đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh, đem những lời nói đã luyện đi luyện lại trong lòng, dùng giọng bình thản nhất, "Chúng ta chia tay đi!"

Trác Siêu Nhiên cười khẽ, dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, "Mộc Mộc, anh vẫn nghĩ em là một


XtGem Forum catalog