
a mới từ phòng
chính sự về, nghĩ ngợi một chút, thả mình bước đi, không ngờ lại tới đây, cũng
chính là chỗ này, rất nhiều năm trước, hắn bắt gặp Hồng Ngọc và Tư Mã Cường
gian díu, tuy vô cùng ghét nơi này, nhưng lại thường vô tình bước đến khi thất
thần. Nơi này rất kín đáo, lại không hay có người qua lại, cho nên lúc này
ngoài hai người họ ra, dường như cũng không có ai khác.
Nhìn Hồng Ngọc, nàng vẫn
dáng vẻ ấy, trừ bỏ ánh mắt mang thêm chút u sầu, trên người thêm một chút thành
thục, những đổi thay ấy không lớn, dù vẫn luôn luôn ở biên quan, dung nhan của
nàng cũng không có nhiều thay đổi.
“Xin chào.” – Hắn chỉ nói
hai từ, tránh xưng hô, giọng điệu cũng có vẻ rất tự nhiên, ngừng một chút, lại
tiếp tục ôn hòa nói – “Thật là trùng hợp, hôm nay gặp nhau.”
“Chàng còn hận ta sao?” –
Hồng Ngọc đau thương hỏi, trong ánh mắt có chút áy náy, lẳng lặng nhìn, nàng
biết mình sai, nhưng Tư Mã Triết tuyệt đối sẽ không để bụng, nếu Tư Mã Nhuệ
đoán ra được, thì Tư Mã Triết nhất định cũng sẽ. (Juu: là chuyện Nguyệt Kiều ý, ta ghét em
này, thật ý =.=”)
“Chuyện đã qua rồi, nhắc
lại làm gì.” – Tư Mã Triết lạnh nhạt nói, thực ra trong lòng cũng có chút đau,
nhưng sự đã rồi, còn làm gì được nữa, chỉ thoáng dừng một chút – “Có điều phiền
cô đừng động tới Nguyệt Kiều, nàng ấy dù sao cũng chỉ là người ngoài, việc gì…”
Hồng Ngọc ngây ra một
chút, mí mắt cụp xuống, có chút uất ức nói – “Hồng Ngọc biết, nhưng mà, Hồng
Ngọc có cái lý của Hồng Ngọc, Nguyệt Kiều kia dù sao cũng chỉ là gái lầu xanh,
mà Đại thái tử của Đại Hưng vương triều, sao có thể dây dưa với loại đàn bà ấy.
Hồng Ngọc thầm muốn tốt cho ngài, trước kia Hồng Ngọc có lỗi với ngài, mà nay,
Hồng Ngọc muốn làm gì đó cho ngài, bù đắp lỗi lầm năm ấy Hồng Ngọc trẻ dại mà
phạm phải, dù hôm nay ngài mắng Hồng Ngọc là ngoan độc, Hồng Ngọc cũng không
hối hận.” (Juu: nghìn lần ngoan
độc >”< bao biện dã man >”<)
Tư Mã Triết thở dài,
trong lòng vẫn là không quên được người phụ nữ này, nay gặp lại nàng, vốn trong
lòng đã có chút không đành lòng, nghe nàng nói, lại có chút áy náy, đối với
nàng. (Juu: dễ phỉnh thế, vô
dụng =.=”)
“Ở biên quan có quen
không?” – Tư Mã Triết thay đổi giọng điệu, ôn hòa hỏi.
Hồng Ngọc mỉm cười với Tư
Mã Triết – “Tốt lắm, chỉ không tiện nghi bằng ở đây, nhưng mà, ở lâu, rồi cũng
quen.”
Tư Mã Triết gật đầu, nhất
thời không nói gì.
Có lẽ hai người đều rất
chăm chú, nên không ai nhận ra có người giấu mình trong đám cây cối phía sau,
nơi này cây cối trùng trùng, vây quanh một chỗ, có người ẩn mình bên trong, vốn
không thể phát hiện được, nữa là người ta còn cố ý che dấu.
Hồng Ngọc mơ hồ cảm giác
có một luồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, nhịn không được rùng mình, theo bản
năng nhìn xung quanh, ngoài cây cối hoa cỏ, căn bản không có bóng dáng một ai,
nhưng trong lòng nàng đã có bất an.
Chợt nhớ ra: rất nhiều
năm trước, ở chỗ này mình cùng với Tư Mã Cường đã có phu thê chi thực(Juu: chán chả muốn dùng
từ thuần Việt, thô quá mà =.=”), lúc ấy hai
người uống say, tình nồng ý đậm, liền rối loạn mất kiểm soát, bị Thái hậu và Tư
Mã Triết bắt gặp, tình cảnh xấu hổ lúc ấy, nay nhớ tới tim vẫn còn đập nhanh,
sắc mặt Thái hậu xấu tới mức nào, Tư Mã Triết khiếp sợ không thể che dấu thế
nào, sao có thể lại là nơi này? Điều này khiến lòng nàng không hề yên ổn.
“Nếu không có việc gì,
Hồng Ngọc cáo từ.” – Nói đoạn, Hồng Ngọc liền vội vàng rời đi, nhưng vẫn cảm
thấy luồng ánh mắt lạnh lẽo kia bám theo mình.
Tư Mã Triết khẽ thở dài,
cũng chậm rãi rời đi.
Một lát sau, Tư Mã Cường
mới đi ra từ sau đám cây cối, biểu tình trên mặt kỳ quái lại ái muội, như có
chút thất vọng, lại có chút tức giận.
Lúc nãy trên đường đụng
phải Mộ Dung Thiên, trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh, ôn hòa chào hỏi hắn,
người phụ nữ này luôn ổn định, Tư Mã Triết cưới được nàng cũng coi như may mắn,
là hoàng đế tương lai của Đại Hưng vương triều, chính là cần một người ổn định
bình tĩnh, tâm tư kín đáo làm hoàng hậu duy trì hậu cung, nếu không, hậu cung
rối loạn, e là đằng trước cũng không yên, như bây giờ vậy, nếu không có Hoàng
hậu hôm nay duy trì, với tính tình của Hoàng thượng, không biết đã gây ra bao
nhiêu chuyện rồi.
“Đại tẩu, dạo này thế
nào?” – Tư Mã Cường ở trước mặt Mộ Dung Thiên vẫn lễ phép có chừng có mực, hơn
nữa nàng còn có một người em gái đang yêu là Mộ Dung Phong, thông minh, trầm
tĩnh, dịu dàng, hắn cảm thấy tất cả những từ ngữ đẹp nhất đều có thể dùng với Mộ
Dung Phong, đáng tiếc nàng đã gả cho Tư Mã Nhuệ kẻ mà hắn ghét nhất.
Mộ Dung Thiên mỉm cười,
lặng lẽ nói – “Tốt, cám ơn nhị đệ quan tâm. Ồ, Hồng Ngọc không đi cùng đệ
sao, ta vừa thấy nàng đi từ chỗ Lưu nương nương ra, đi Úc Thông Uyển kìa.”
Úc Thông Uyển? Tư Mã
Cường đối với hoa viên này quá nhạy cảm, nàng đi nơi đó làm gì?
Tư Mã Cường đang suy
nghĩ, Mộ Dung Thiên làm như vô tình nói – “À, đúng rồi, nhị đệ, ta vừa nghe thị
vệ nói đại ca đệ đi ra khỏi phòng chính sự, cũng đi về phái Úc Thông Uyển, nếu
đệ đi tìm Hồng Ngọc, g