
Cho dù có kinh nghiệm thì cũng không có nhiều như
ngươi.
Nhưng biết đâu, biểu hiện kỳ lạ kia không phải bởi vì
phát hiện ra nàng vốn là con gái.
Tóm lại, phải thử mới biết được!
Cảnh thứ nhất…
- Thanh Y, cho ta xem tay ngươi một chút. – đứng dưới
lầu, Mục Tiểu Văn đột nhiên nhảy tới vươn tay cầm lấy cánh tay của Thanh Y,
thần sắc cực kỳ nhẫn nại.
Cảnh thứ hai…
- Bổn công tử đúng là bị dọa phát hoảng mà. – ý đồ làm
trò trước mặt Thanh Y, Phương Mặc ngang nhiên khoát cánh tay của mình lên vai
Mục Tiểu Văn. Nhìn trộm một cái, gân xanh Thanh Y nổi lên từng trận.
Cảnh thứ ba…
- Hả… ~~ – một tiếng hét lại vang lên. Mục Tiểu Văn cố
tình làm bộ sắp ngã sâp xuống; Thanh Y theo phản xạ lại đỡ lấy nàng nhưng một
lần nữa.. nhanh tay buông nàng ra.
Đúng là rất cổ quái nha!
- Chẳng lẽ hắn theo dõi ta sao?
- Hỏi thì biết liền!
- Hắn không nói thì biết làm sao? Chuyện này phải bàn
bạc kỹ hơn đã, tránh đánh rắn động cỏ… – Mục Tiểu Văn dường như đã bị mấy cuốn
sách về âm mưu nơi hậu cung ám ảnh, cho nên mới bịt miệng tên Phương Mặc không
kiên nhẫn kia lại, không để hắn gây chuyện.
Kế hoạch lập tức được hành động. Thanh Y đang ngồi ở
một góc khu vườn phía sau.
- Thanh Y, ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi. – vẻ mặt
Mục Tiểu Văn cực độ hồn nhiên mà tới gần Thanh Y, nàng đứng cách Thanh Y chỉ
chừng một thước. Thấy khuôn mặt hắn đột nhiên ửng đỏ lên, trong lòng nàng đã có
vài phần xác định.
- Công tử có việc gì xin cứ nói. – khoảng cách giữa
hai người thật sự quá gần. Thanh Y ôm quyền giơ lên, thấp giọng nói. Khuôn mặt
hơi nghiêng đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của Mục Tiểu Văn.
- Người ngay thẳng không bao giờ làm điều mờ ám. Ngươi
cũng là người tnh, mấy hôm nay có lẽ ngươi đã quan sát hết mọi chuyện rồi. Bổn
công tử muốn hỏi, rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra điều gì?
- Công tử thử lòng Thanh Y? - Thanh Y quay đầu nhìn
thẳng, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Mục Tiểu Văn. Rõ ràng vì cái
khoảng cách quá gần này mà hắn quẫn bách vô cùng, phải cố gắng lắm mới có thể
nhìn thẳng Mục Tiểu Văn.
Lông mi Thanh Y run rẩy, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp có
chút gấp gáp khiến cho Mục Tiểu Văn cảm giác mình như là một người đi ban phát
ơn huệ còn hắn là một tiểu quan may mắn được nhận. Bất giác trong lòng nàng
sinh cảm giác tội lỗi.
Không thể phủ nhận, Thanh Y trông rất thanh tú, chỉ là
vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc quá mức.
Mục Tiểu Văn lui về phía sau từng bước, giãn khoảng
cách giữa hai người ra. Nét mặt bất động thanh sắc, đáy lòng đột nhiên có điệu
nhạc ngân lên khiến trái tim cứ thình thịch đập liên hồi.
- Ngươi biết đó là thử lòng? – Mục Tiểu Văn lấy tay ôm
ngực, chớp chớp hàng mi nhìn hắn.
- Thanh y không biết. – khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, đôi
mắt như run rẩy từng hồi. Mục Tiểu Văn tuy đã lui lại vài bước nhưng khoảng
cách vẫn không xa hắn là bao. Chắc chắn là có gì đó mập mờ nên Thanh y mới kinh
hoảng như vậy.
Mặc dù kinh hoảng, mặc dù bị người ta nhìn thấy bản
thân mình đang kinh hoảng nhưng lại không tỏ ra thua thế.
Tại sao?
- Khinh huynh, cũng chính là chủ tử của ngươi, thân
phận không hề đơn giản. Có lẽ các ngươi không muốn giấu diếm, chỉ là chưa tới
lúc nói ra thân phận thật sự của mình. Mà ngươi là người hầu của Khinh Phong,
dĩ nhiên là được tôi luyện rất nhiều, sẽ không có chuyện vì một việc nhỏ nhặt
mà tâm loạn. Tuy nhiên, có một khả năng.. vì ngươi thích ta cho nên mới có loại
biểu hiện này…
Khi nói tới hai chữ “thích ta”, Mục Tiểu Văn nhìn trộm
Thanh Y một cái. Đúng như nàng đoán, quả nhiên mặt Thanh Y đỏ đơn, thậm chí có
chút áp lực “tự trách”.
- …. Có lẽ ngươi đã biết ta vốn là nữ. Mặt khác, ngươi
chắc chắn là đã biết thân phận thật sự của ta và thân phận kia có liên quan rất
lớn tới chủ nhân của ngươi. – Mục Tiểu Văn ép từng bước, ranh mãnh mà tới gần
Thanh Y không cho hắn trốn tránh được. Nàng nhìn hắn, cố tình tạo cho mình một
bộ dáng hết sức “không tốt”.
Thanh Y không hề tỏ ra ngạc nhiên, hắn ngậm miệng
không nói, thà chết cũng không tỏ ra điệu bộ nhún nhường, chấp nhận.
Khuôn mặt hắn vẫn không ngừng đỏ bừng lên.. Nếu cô nào
gặp phải một người nhút nhát không khác gì nữ tử như hắn thật đúng là.. đau
đầu.
- Vậy thì.. rốt cuộc thân phận Văn nương nương hay là
thân phận chi nữ của tể tướng là có liên quan tới chủ nhân của ngươi?
Không gian lặng im một hồi lâu.
- Thanh Y, với năng lực của ngươi thì nhất định là
giấu được ta. Ngươi căn bản là không muốn giấu diếm ta phải không? Nếu vậy, tại
sao lại không nói ra được?
Không gian lại tiếp tục lặng im.
- Ngươi thật sự không nói sao?
Một trận gió thổi qua, những cánh hoa rơi lả tả xuống.
Theo phản xạ, Thanh Y đưa tay đặt lên thanh kiếm bên hông, ánh mắt trở nên lạnh
lùng. Một con người kiêu ngạo phóng đãng cùng vẻ mặt cảnh giác hiện lên trước
mặt Mục Tiểu Văn – một nữ tử tay không tấc sắc.
Đột nhiên Mục Tiểu Văn cười khì khì, hai tay chắp lại
sau lưng:
- Muốn giết ta sao?
Giống như là không ngờ được Mục Tiểu Văn lại thoải mái
nói ra những lời này, tay Thanh Y khẽ run run.
- Khinh P