
tăng thêm một chút tình cảm cũng không tồi, chỉ cần phái người thông báo với chúa thượng một tiếng là tốt rồi!” Cung
Thiên Li xuyên qua cửa sổ trên kiệu hỏi Cốc Nhược Vũ.
“Vậy đến Cốc phủ, ngươi phái người nói
với Hiên một tiếng!” Cốc Nhược Vũ thầm nghĩ một chút, liền quyết định
đến chỗ cha mẹ ở một đêm cũng đã lâu không được ở cùng nhau.
“Dạ.” Ngoài kiệu Cung Thiên Li cười sung sướng vì đã đạt được mục đích, nhìn Cung sanh gật gật đầu, ý bảo Cốc
Nhược Vũ đã đồng ý.
Hoá ra là Cung sanh phát hiện có người
theo dõi, chắc là người Tề gia phái đến, vì tránh cho kế hoạch của chúa
thượng có biến, cho nên muốn Cốc Nhược Vũ ở tại Cốc phủ một đêm, dù sao
toàn bộ Cốc phủ đều là người của Cung gia, cực kỳ an toàn.
Bởi vậy, để Tề Hiểu Hổ cùng Mai Hiên
Diệu được Phượng hiên trấn an mà yên tâm đi về, người Cung sanh mới xuất hiện bẩm báo với Phượng hiên.
Nghe thấy nương tử thân ái của hắn tối
nay không quay về, Phượng hiên mở to hai mắt, lớn tiếng hỏi: “Vì sao!?”
Chẳng lẽ tối nay hắn phải một mình trong phòng trống? Đây là tin tức bất ngờ gì chứ a! ?
“Tề gia phái người theo dõi kiệu của phu nhân.” Giải thích nguyên nhân.
“Đã biết, đi xuống đi!” Phượng hiên cầm
cây quạt trong tay xoát khép lại, trong lòng buồn bã ô một tiếng, ô ô,
hắn đêm nay thật đáng thương chỉ có thể với nhi tử cùng nhau ăn bữa tối, không nghĩ tới ban đêm không được ôm nương tử thân ái, trời ạ! Thật là
gian nan, nếu không hắn cũng đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi? Hừ,
xét đến cùng là do người Tề gia kia làm hại! Nghĩ như vậy, Phượng hiên
quyết định buổi tối phải làm gì đó để hết giận.
“Địch! Đi thông báo cho Hoắc đại nhân một chút, tối muộn ta muốn đi đến đại lao của Hình bộ, kêu hắn chuẩn bị tốt!”
“Dạ!”
Lần đầu bị ở trong đại lao, thấy Tề Hiểu Dũng may mắn kia trong ngày thường cao ngạo cuồng vọng, cũng không thể
tránh khỏi sợ hãi. Thay quần áo tù nhân hắn bị hung hăng đẩy mạnh vào
trong lao, té ngã trên mặt đất. Nghe tiếng chìa khóa vang lên kia làm
cho hắn sợ tới mức run lên.
“Hiểu Dũng?” Đối diện truyền đến một tiếng hỏi dò xét.
“Cha!” Tề Hiểu Dũng nhìn lại, hoá ra Thôi Nhân Quý ở trong lao phía đối diện
“Làm sao con lại ở chỗ này! ?”
“Nói con là đồng đảng của cha, cho nên bị bắt lại đây.”
“Tại sao có thể như vậy! ?”
“Con cũng không biết, nhưng, Hiểu Hổ bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài. Phượng đại nhân
cũng cam đoan rồi!”
Nói lời này, Tề Hiểu Dũng muốn trấn an
mình và nhạc phụ, mà Thôi Nhân Quý kia thấy thế cũng yên tâm, bởi vì làm quan ở trong triều càng lâu lại càng thấy được thế lực của Phượng hiên
nhiều như nào, năng lực mạnh bao nhiêu.
Vì thế, vị nhạc phụ cùng con rể này thỉnh thoảng nói một hai câu, còn chủ yếu là trầm mặc
Ước chừng qua một canh giờ, bỗng nhiên có người tới, hai cửa lao đều được mở ra, đem hai người không hiểu mang ra ngoài.
Trong lao, luôn luôn tối tăm. Chỉ có nơi này, trưng bày đầy các dụng cụ tra tấn, sáng ngời mà rộng lớn. Tại đây, trên một cái bàn vuông có đựng một ít đĩa điểm tâm tinh xảo, chén trà
tinh mỹ, bình trà nhỏ. Lúc này, người bên cạnh bàn bưng ấm trà lên, tiến để đổ nước trà nóng hôi hổi vào trong chén trà.
Bởi vậy, lúc Thôi Nhân Quý cùng Tề Hiểu
Dũng bị đưa tới nơi này, đã nhìn thấy Phượng hiên với tư thế nhà nhã
ngồi ở trên ghế dài bên cạnh bàn, ưu nhã thưởng thức trà, hưởng thụ điểm tâm, như là nơi này căn bản không phải nhà tù, mà là đình viện trong
nhà hắn!
A, Phượng đại nhân tới rồi, thật tốt
quá, đến để thả bọn họ sao? Tề Hiểu Dũng cùng Thôi Nhân Quý chợt cảm
thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nhìn nhau một chút.
Hừ, hắn đến đây, bởi vì tâm tình hắn
đang không tốt, tối nay phải nằm ôm gối nhớ nương tử, nếu không cũng
không phải tới nơi này để mà trút giận! Phượng hiên nhìn về phía hai nơi trút giận đang nghĩ được cứu vớt kia, cười giống như có mưu đồ khác
“Đứng ở nơi đó làm cái gì? Còn không đem người treo lên!” Giọng nói thâm trầm của Hoắc Uy Thâm đang ngồi ở bên khác ra lệnh.
Nghe lời này, Thôi Nhân Quý cùng Tề Hiểu Dũng trong lòng cả kinh, vội vàng không ngừng nhìn Phượng Hiên cầu cứu, nhưng mà trên tay hai người vốn có gông xiềng chưa được cởi ra, liền
bị kéo rồi treo lên .
“Hoắc đại nhân, vừa rồi Phượng mỗ đã nói qua, Tề Hiểu Dũng này không phải là đồng đảng của Thôi đại nhân mới
đúng!” Phượng hiên cười cười trấn an hai người Hiểu Dũng, sau đó nhìn về phía Hoắc Uy Thâm.
“Hắn là con rể của Thôi Nhân Quý, lại
đồng thời lên chức tới Kiền Đô, sao có thể bỏ qua tình nghi này! Phải
thẩm vấn mới biết được!” Hoắc uy thâm với bộ dạng cương chính công trực
“Nếu nhạc phụ cùng con rể này luôn luôn
không hợp, quan hệ của hai người cứng ngắc, muốn cắt đứt con đường làm
quan của hắn, mà hắn cũng sớm muốn hưu nữ nhi của Thôi Nhân Quý? Vậy khả năng đồng đảng có phải thấp hơn hay không?” Phượng hiên nhấp một ngụm
trà, nhíu mày.
“Chuyện này. . . . . .” Hoắc Uy Thâm ra vẻ trầm ngâm nhìn về phía Tề Hiểu Dũng.
Lời này tất nhiên hiểu được, hai người
đều biết Phượng hiên muốn bảo vệ ai. Thôi Nhân Quý sắc mặt đại biến, mà
T