
chỉ tịch thu súng.
Tôi hậm hực ngồi trong văn phòng của Lý Phóng. Các đồng nghiệp trong văn phòng đều tối tăm mặt mũi với những vụ án chưa giải quyết được, thỉnh
thoảng lại có người thở dài. Tinh anh trong giới cảnh sát gặp phải loại
kỳ án ít manh mối, dù quyền cước có giỏi thế nào đi nữa cũng khó mà trổ
tài. Lý Phóng lén lút lại gần, nói nhỏ chỉ cho mình tôi nghe: “Cục
trưởng đã ra tay với lão Đàm của chúng ta. Nhiệm kỳ mới lần này, Phó Cục trưởng Đàm coi như xong rồi.”
“Viện cớ gì?”
“Chưa phá được án, thiếu năng lực. Nhiều bọn gió chiều nào xoay chiều ấy đã bắt đầu quay sang nịnh bợ Phó Cục trưởng Trương.”
Tôi trầm ngâm gật đầu, uống ngụm trà rồi định về nhà ngủ bù. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang nhức mắt, mấy cô gái đi từng nhóm cười dịu dàng
bước trên phố, tay mang túi to túi nhỏ. Lúc này tôi mới phát hiện bản
thân mình đã rất lâu rồi không đi dạo phố. Nhưng thú vui giải trí như
vậy tôi lại không hứng thú nên chán nản đứng ngây ra một lúc, đang định
nhấc chân bước đi thì phát hiện một chàng trai trẻ dong dỏng cao, hai
tay đút túi đứng dưới bóng râm trên con đường trước mặt. Đôi mắt đẹp ấy
nhìn tôi xa xăm, vẻ mặt lạnh lùng.
Tim tôi đập thình thịch, là Giang Ly.
Một người 24 tuổi nhìn thấy cậu nhóc 18 tuổi mà lại sợ hãi, có cảm giác xúc động muốn quay người bỏ chạy, nhưng chân lại dán chặt xuống đất, chỉ
biết hoảng hốt nhìn cậu ta bước vượt dòng người. Sau đó khuôn mặt lạnh
nhạt kiêu ngạo đó đứng cách tôi hai bước, giống như lần đầu tiên khi
chúng tôi gặp mặt. Cậu ta ngẩng cao đầu, ngạo nghễ giống như một tiểu
hoàng tử.
Trong lòng tôi chua xót. Trước mặt tôi lại là một
Giang Ly lạnh lùng xa cách thuở ban đầu, còn một Giang Ly có thể cười
tươi tỏa nắng, có thể lặng lẽ bộc lộ sự quan tâm đã bị tôi tự tay bóp
chết. Tôi là kẻ có tội.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú
của cậu ta càng nhợt nhạt, phần tóc trước trán bay bay theo làn gió nhẹ. Cậu ta nói: “Tôi ở đây đợi cô đã hai ngày rồi.”
“Vì sao lại là
tôi? Tôi không tài nào nghĩ thông được. Cô có thể khai thác được gì ở
tôi? Hay là cô có thể có được thứ gì từ nhà tôi?”
Cậu ta “hừ”
một tiếng, sau đó cười lạnh lùng mang theo sự chế giễu của người trẻ
tuổi. Những câu hỏi dồn của cậu ta khiến tôi cảm thấy nghẹt thở: “Tất cả mọi thứ về cô đều là giả đúng không? Tên, số điện thoại, địa chỉ nhà,
còn cả câu chuyện bịa đặt cha mẹ ly hôn nữa. Ha ha, chung quy là tại tôi ngốc, tôi tin tất cả, tôi tin tất cả mọi lời nói dối của cô, cảnh sát
Phương… Cô thật tài giỏi đấy!”
Cậu ta cười tàn nhẫn với tôi, còn giơ ngón tay giữa lên. Cả đời Phương Lượng Lượng tôi chưa bao giờ thấy
bối rối như thế này, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Từng từ cậu ta nói dường như đều là một cái tát mạnh khiến tôi cảm thấy ù tai.
“Giang Ly, tôi…” Tôi lúc này quẫn bách đến mức không tìm ra được từ ngữ thích hợp để biện bạch cho mình.
“Đừng, cô đừng nói! Tôi không quen cô, tôi chỉ quen Giản Mỹ Đạt. Vì vậy đừng
gọi tên tôi, nghe thấy tên cô khiến tôi ghê tởm, thật sự ghê tởm!” Miệng cậu ta đầy những lời châm biếm: “Cảnh sát Phương gọi tên tôi, tôi sẽ sợ đấy. Tôi mới 18 tuổi, là một công dân tốt lúc nào cũng tuân thủ pháp
luật, không đáng để cảnh sát Phương hao tổn tâm trí như vậy đâu.”
Tiến lại gần tôi một bước, cậu ta nheo đôi mắt lại, ánh mắt lạnh lùng u tối. Những lời tàn nhẫn cứ từng câu từng chữ thốt ra qua kẽ răng như rút hết sức lực của cậu ta: “Phương Lượng Lượng, sau này, đi được bao xa thì
cút xa bấy nhiêu cho tôi!”
Ánh mắt của chàng trai bị tổn thương
nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn ấy cứ vương vấn mãi trước mắt, tôi
thẫn thờ dưới ánh mặt trời như người mất hồn, cảm thấy tất cả mọi niềm
tin trong mình đang dần khô héo, cạn kiệt.
Giang Ly đi được vài bước đột nhiên quay lại: “Này!”
Tôi quay đầu một cách máy móc nhìn cậu ta, cậu ta nói: “Người đàn ông họ Khang đó là ai?”
Tôi khó khăn mấp máy môi: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
“Quả nhiên là vậy!” Giang Ly khuôn mặt xanh mét gật gật đầu cười mỉa: “Quả nhiên chỉ có tôi là ngốc nhất! Ha ha, đáng cười lắm!”
“Không, không phải như vậy. Giang Ly, đừng nói như vậy, tất cả đều là lỗi của
tôi, là tôi sai, tôi nên bị trừng phạt.” Không thể tiếp tục chịu đựng
ánh mắt bi thương buồn bã của chàng trai đó, tôi gần như phát điên lên
nắm lấy đuôi áo cậu ta khổ sở van xin: “Cậu cố gắng thi tốt kỳ thi cấp
ba được không? Đừng vì bị tôi lừa dối mà suy nghĩ lung tung. Cứ coi như
tôi là thứ cặn bã không đáng để cậu ghi hận trong lòng, cũng không đáng
vì tôi mà hủy hoại tiền đồ của mình… Nếu không…” Tôi sẽ mặc cảm tội lỗi
cả đời.
Hai má ướt nhèm, có thứ chất lỏng trong suốt rơi trên mu bàn tay tôi. Hóa ra tôi đã áy náy đến rơi nước mắt. Giang Ly lạnh lùng
liếc nhìn tôi, không hề động lòng với những giọt nước mắt ấy rồi giật
mạnh bàn tay đang kéo áo cậu ta: “Buông bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”
Tôi từ từ buông tay, mặt cúi gầm xuống. Giọng nói trẻ trung của cậu thanh
niên vang lên trên đầu tôi: “Dĩ nhiên tôi sẽ không vì loại người như cô
mà làm lỡ mất tiền đồ của mình. Còn cô, cảnh sát Phương,