
khác không chịu thua trong tôi đang vẫy cờ hét lên: “Phương Lượng
Lượng, vì bình minh của chiến thắng, mày không thể bỏ cuộc giữa chừng
được!” Tôi không thể bỏ cuộc, tôi không có yêu cầu gì khác mà chỉ muốn
bước chân vào nhà cậu ta và hoàn thành nhiệm vụ lão Đàm giao cho. Chỉ
cần có thế là tôi có thể vĩnh viễn nói “bye bye” với tên nhóc con lúc
nào cũng thích nói móc người khác này rồi.
Vì bình minh tươi sáng của thắng lợi, tôi đuổi theo và không ngừng quấn lấy cậu ta, mặt dày
hỏi: “Giang Ly, hóa ra cậu không thích ăn mì ăn liền à, bình thường ở
nhà cậu ai là người nấu cơm vậy? Ở nhà mình đều là bố nấu cơm, chỉ có
điều đồ ăn bố mình nấu không được ngon cho lắm, nhà cậu thì sao?”
“Người giúp việc.” Cậu ta hậm hực đáp, rồi dửng dưng nhìn về phía trước.
“Cô giúp việc à, thế đồ cô giúp việc nấu có ngon không? Mình nghe nói bây
giờ mấy cô giúp việc rất giỏi, họ còn được đào tạo qua một lớp có trình
độ đầu bếp nữa, tiếc là mẹ mình tiết kiệm tiền không thuê người giúp
việc. Ôi…”
Tôi quay sang nhìn Giang Ly, ngao ngán thốt lên: “Giang Ly à, cậu thật là hạnh phúc, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy!”
Bình thường tôi quen ăn đồ hộp nên rất hâm mộ cậu nhóc đang đi bên cạnh.
Sinh ra như chiếc chìa khóa vàng, được bố mẹ che chở, nâng niu, nuôi lớn trên tay, chắc chắn cậu ta chưa từng nếm qua mùi vị của thất bại, vì
thế sinh ra kiêu ngạo, thích làm theo ý mình và không quan tâm đến tâm
trạng của người khác.
“Giang Ly, cô giúp việc nhà cậu có biết làm bánh kem không? Bánh caramen nữa?”
“Ừ, chắc chắn cô ấy biết làm bánh bao!”
“À, cô ấy là người Hàn Quốc à? Cô ấy biết làm kim chi chứ? Kim chi cải thảo hay là kim chi củ cải?”
Dòng người đi lại tấp nập trên phố, tôi lại luôn miệng ồn ào bên tai cậu ta
giống như một con quạ với sự ám chỉ “rõ như ban ngày” trong từng câu
nói. Giang Ly cũng là một người thông minh nên đột ngột dừng bước, đôi
mắt đẹp hờ hững liếc nhìn tôi rồi thờ ơ hỏi: “Muốn thử tay nghề của cô
giúp việc nhà mình không?”
Tốn nước bọt cả nửa ngày thật ra chỉ
để đợi câu nói này của cậu ta, tôi gần như không thể đợi hơn được nữa
vội vàng gật đầu, nhưng lại làm ra vẻ rụt rè xấu hổ nhìn cậu ta, hai tay mân mê vạt áo nói: “Cái này… không tiện lắm!”
Trong lòng tôi khấp khởi đợi lời mời được nói ra.
“Ừ, không tiện thật. Ngốc như cậu…” Mỉa mai chưa hết câu, cậu ta nhìn tôi
một lượt với vẻ xem thường không hề có ý che giấu: “… cũng khá hợp để ăn mì đấy!”
Tôi cảm giác có một chậu nước lạnh đang dội lên đầu
mình, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa đang cháy dần trong tim. Tôi nghiến
răng kèn kẹt, cơn thịnh nộ trong lòng bỗng bùng phát như núi lửa phun
trào.
Dù vậy tôi vẫn phải cười toe toét, cúi đầu nhìn chiếc đồng
hồ Hello Kitty đeo trên cổ tay, nháy mắt nói: “Ôi, muộn thế này rồi cơ
à! Trưa rồi, Giang Ly, mình đi trước đây, mẹ mình đang đợi mình về ăn
mì.”
“Sao? Đồng hồ rơi xuống nước mà vẫn dùng được à?” Giang Ly đột nhiên nói một câu khó hiểu.
“Hả?” Tôi ngây ra mấy giây, đột nhiên nhớ ra cái đồng hồ này đúng là bị rơi
xuống nước một lần, chính vào ngày bị Khang Tử Huyền đuổi chạy trong
mưa.
Có phải cậu ta đã nhìn thấy không?
Không phải chứ…
Trong lúc tôi đang lo lắng xem nên trả lời sao cho trôi chảy thì Giang Ly đã
nói trước: “Này, trong thư cậu từng nói cậu muốn làm bạn với mình phải
không?” Thái độ của Giang Ly cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, điều đó làm
tôi có cảm giác như đang nói chuyện với người trưởng thành vậy.
Tôi khẽ gật đầu, nụ cười cứng đờ, tay lại toát mồ hôi: “Đúng, đúng vậy”.
“Cậu phải biết rằng mình rất hay soi mói bạn bè đấy!” Cậu ta vênh váo nhìn
tôi bằng nửa con mắt. “Mình không chịu được chuyện có người nói dối, đặc biệt là những người nói dối như cơm bữa.”
Cậu ta kiêu ngạo liếc
tôi một cái rồi nhìn dòng người đông đúc đang đi lại trên đường. “Loại
người đó… không bằng rác rưởi!” Cậu ta cười bướng bỉnh: “Mình tuyệt đối
sẽ không giao du với loại đó đâu!”
Hai má tôi nóng bừng, cảm thấy từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cậu thiếu niên đó đều biến thành hòn đá lần lượt ném về phía tôi.
Tôi có cảm giác mình bị tát một
cái. Người tát tôi lại là cậu thanh niên 18 tuổi tràn đầy nhiệt huyết.
Đáng cười hơn, tôi cảm thấy cậu ta nói đúng nên bất chợt không tìm ra
được lí do để giận dỗi, vì khi 18 tuổi tôi cũng mang cái nhìn cực đoan
để nhìn thế giới này. Không chấp nhận làm một hạt cát, cũng không thể
chịu đựng được sự phản bội và lời nói dối nhưng lại không biết thời gian có thể mài mòn một viên đá cuội.
Sau khi trưởng thành, tôi đã
hiểu thế nào là dối mình dối người nhưng lời nói của cậu thanh niên này
đã đánh bại tôi hoàn toàn. Đau xót hơn, những lời nói dối do tôi tự thêu dệt lên vẫn phải tiếp tục. Đúng là không bằng rác rưởi.
Tôi gãi
đầu cười ngốc nghếch, giọng vừa tha thiết vừa chân thành: “Giang Ly,
mình thật sự rất muốn làm bạn với cậu, mình sẽ cố gắng… Mình có thể làm
bạn cậu không?”
Trong vài giây đợi câu trả lời của cậu ta, tim tôi đập liên hồi như đang gõ trống.
Giang Ly liếc mắt nhìn tôi một cái, hai tay nhàn nhã đút túi quần rồi nhìn