
mong chờ vào sư tỷ, sư tỷ
chỉ là một huyền thoại thôi! Đặng Lũng không gần nữ sắc nhưng cũng may
Đông Tử cậu có thể gần nam sắc nên sư tỷ ngã xuống rồi, vẫn còn Đông Tử
cậu đứng đó đấy thôi.”
Tiếng ồn ào đầu bên kia đột nhiên biến mất, tên nhóc này bị dọa rồi: “Không thể nào, sư tỷ! Chị đại nhân đại lượng, chị…”
“Đừng, Đông Tử! Sư tỷ chỉ là một kẻ tiểu nhân thôi.”
“Sư tỷ, em sai rồi, vậy còn chưa được sao?”
“Biết sai rồi à?”
“Dạ, em biết sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Không kính già.”
“Hả?”
“À không, là không yêu trẻ.”
“Vậy còn được.”
Hôm nay tôi nghỉ, cuối cùng cũng không phải đến cái ổ chất đống dục vọng và tiền tài ấy nữa. Tôi định nghỉ ngơi thoải mái rồi bồi bổ cho cái dạ dày bị rượu phá hủy của mình.
Lúc dọn phòng nhìn thấy chiếc áo vest trên ghế sô pha, tôi nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm đưa lên mũi ngửi ngửi. Không có mùi lạ, ngược lại còn có mùi nước hoa thoang
thoảng rất dễ chịu.
Nước hoa đàn ông.
Thật hấp dẫn!
Nghĩ đến đây, tôi ném cái áo vest đi như tránh bệnh dịch hạch, mím miệng
phủi tay, hét lớn ba tiếng rồi bắt đầu quét dọn phòng. Nhưng tôi đi ra
đi vào, qua qua lại lại mấy lần, lần nào ánh mắt cũng vô tình dừng ở cái áo màu đen chướng mắt trên sô pha ấy, trong lòng thấy hối hận. Tôi đau
khổ mắng bản thân sao tối qua lại khóc lóc như vậy, đúng là không có
việc gì lại đi gây chuyện. Tôi gọi điện cho Ngải Đông: “Tối đi làm qua
nhà giúp chị một việc!”
Ngải Đông mang áo vest đi, tôi dặn cậu
ta nếu thấy tên họ Khang thì đưa cho hắn, nếu tên họ Khang hỏi thì cứ
nói có một vị khách nữ nào đó trả ít tiền để cậu ta đưa áo hộ.
Mặt khác, vì hai ngày nay Đặng Lũng luôn tiếp khách trong phòng riêng của
hắn, ngay cả mama Tang cũng không được vào nên tôi kêu Đông Tử thử tìm
cơ hội vào đó thăm dò xem người hắn gặp là thần thánh phương nào, cũng
tiện cho chúng tôi phân tích chi tiết, tìm ra bước đột phá mới.
Buổi chiều tôi tiếp tục ngủ, bữa tối vẫn là cơm hộp như thường lệ. Thức ăn
có cá thịt, lại có cả cơm cuộn kim chi rong biển, vậy là lấp đầy được dạ dày.
Tôi không biết nấu cơm. Ngày xưa, để có được Phó Thần, tôi từng nghĩ đến việc rửa tay làm bếp để chứng minh mình cũng có thể làm
một người phụ nữ của gia đình hiền lương thục đức.
Nhưng sự thật là thứ tôi làm ra chỉ có thể dùng để đầu độc chết người ta thôi. Phi Ca từng nói, dù heo là động vật có hệ tiêu hóa tốt đến mấy cũng phải nhắm
mắt mới có thể nuốt trôi được đồ ăn tôi làm, lúc mở mắt ra hai má của nó chắc chắn sẽ dính đầy nước mắt. Con heo ấy sẽ cho rằng mọi người đang
cho nó ăn thuốc trừ sâu.
Cách ví von này cực kỳ độc địa! Đợi Phi Ca nói xong, có người giơ tay lên ý kiến rằng con heo ăn đồ ăn của
Phương Lượng Lượng chỉ sợ là bị nhiễm độc rồi, thịt con heo này nhất
định không thể “lưu lạc” vào thức ăn của mọi người được, tối nhất là
nhanh chóng chôn nó đi.
Tôi đã từng muốn biện minh nhưng sự thật đã chiến thắng tất cả. Tôi vẫn là cô nàng Phương Lượng Lượng thích làm
theo ý mình, lôi thôi cẩu thả, còn “người đàn ông vàng” Phó Thần kia đã
tìm được tình yêu mới. Có tình yêu mới rồi, ai còn nhớ đến quá khứ thê
thảm là tôi kia chứ?
Trong căn bếp nhỏ bé của tôi mọc đầy cỏ, là cỏ thật đấy. Cửa tủ bát nứt ra vì ẩm ướt, một loài nấm trắng xấu xí đã
sinh sôi trên đó. Mỗi lần vào phòng bếp đầy bụi, thấy đám nấm mốc phát
triển thịnh vượng, tôi chỉ có thể cười đau khổ.
Tôi tự cười mình. Không có cô gái nào thiếu tiến bộ hơn Phương Lượng Lượng tôi, trong nhà còn trồng cả nấm mốc.
Phó Thần ghét nhất cái tính không nghe lời của tôi. Vì tôi luôn thích làm theo ý mình nên đã khiến anh ta rất thất vọng.
Cứ nghĩ đến Phó Thần tôi lại uể oải, người đàn ông mắt một mí này là điều
tự hào và thất bại nhất trong cuộc đời tôi, chưa nói tạm biệt đã chia
tay rồi. Dùng ngón chân cũng có thể đoán được, thời gian sẽ xóa sạch
hình ảnh của tôi trong tâm trí anh ta sau một vài năm nữa. Đến khi anh
ta tuổi già sức yếu, trí nhớ suy giảm, nếu người khác có nhắc đến tôi,
chưa biết chừng anh ta sẽ cho rằng tôi là tên trộm đã móc ví anh ta năm
xưa. Đúng là anh ta từng gọi tôi là tên trộm, vào dịp lễ Tình nhân đầu
tiên chúng tôi ở bên nhau, anh ta nắm chặt tay tôi rồi hà hơi ấm cho
tôi, cười và nói tôi là một tên trộm đánh cắp trái tim.
Thời
gian trôi qua, tôi là một tên trộm lương thiện đã chân thành mang trái
tim trả lại cho anh ta, để cho cô em họ thân yêu của tôi cướp mất.
Chuyện cũ như sương như khói…
May mắn là tình bạn giữa tôi và Phi Ca vẫn rất bền chặt. Phi Ca, người bạn
gái tốt nhất của tôi, tên đầy đủ là Khương Cát Phi. Từ nhỏ tới giờ cô
nàng vẫn luôn uất hận cái tên khó đọc đến phát điên này của mình. Phi Ca là biệt danh của cô ấy, còn biệt danh của tôi là Lượng Ca.
Hai
người chúng tôi chính là cặp đôi tomboy[2'> trong huyền thoại, có điều
Phi Ca đáng thương hơn tôi, tốt xấu gì thì tôi cũng đã có mối tình đầu,
mối tình đầu của Phi Ca còn chưa thèm xuất hiện nên cô nàng được xếp vào diện “hàng tồn kho mất chìa khóa” rồi.
[2'> Tomboy là cụm từ chỉ các cô gái cá tính mạnh mẽ, có phong cách và lối ăn mặc giố