Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323522

Bình chọn: 7.5.00/10/352 lượt.

y đuổi theo phía sau bọn họ." Mặt cười, môi mang theo đường cong đẹp mắt.

Tưởng tượng ra cảnh như vậy, Ôn Hoàn khẽ cong khóe miệng, hỏi: "Vậy anh từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi chưa?"

Lục Thần quay đầu nhìn cô, nói: "Mỗi một người lính ở đây đều từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi."

Ôn Hoàn nhăn mũi với anh, chế nhạo anh nói: "Vậy mà còn nói quân giải phóng bảo vệ dân chúng, tôi thấy toàn là ức hiếp lên đầu dân chúng." Túm cây cỏ dại ven đường để trong tay ngắm nghía.

"Nhóc con."

"Làm sao." Kéo dài giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn lại anh, trong bóng tối mặt của anh có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra một đường viền.

Lục Thần chăm chú nhìn cô, tiến thêm một bước, vươn tay ôm chầm eo cô, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần. đầu hơi hạ thấp, hơi thở phả trên mặt cô.

Ôn Hoàn không yên muốn lui về phía sau lại bị anh siết chặt eo, hơi thở của anh phả trên mặt cô làm cho cả người bắt đầu có chút khô nóng, không nén được khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Anh, anh muốn làm gì..."

Lục Thần cười nhẹ, tiếng nói trầm ổn trong đêm tối yên tĩnh ở đây mang theo một tia hứng thú khác, thấp giọng nói: "Cô có biết, quân giải phóng ngoài biết hái cam còn biết cái khác không?"

Ôn Hoàn cảm giác mình có chút bị mê hoặc, theo lời của anh hỏi: "Còn biết...cái gì?"

"Còn biết giở trò lưu manh." Nói xong cúi đầu hôn lên môi của cô, lại nhất thời quên mất trên đầu cô vẫn đội mũ lưỡi trai, bị vành mũ kia cản lại.

Ôn Hoàn sửng sốt, cũng không để ý đẩy anh ra, thấy bộ dạng anh cau mày vẻ mặt buồn bực, nhịn không được cười ra thành tiếng.

Lục Thần hơi ngượng ngùng, cau mày có chút không vui nói: "Đêm tối mang mũ làm gì." Nói rồi trực tiếp đưa tay kéo mũ trên đầu cô xuống vứt sang bên cạnh, sau đó cúi người lần này chuẩn xác hôn lên môi cô, làm cho cô không còn cười ra tiếng nữa.

Ôn Hoàn theo bản năng đưa tay đẩy, lại bị anh túm tay ra sau lưng, dán vào môi cô nói: "Ngoan chút, mỗi lần đều không phối hợp như vậy, sau này kết hôn thì phải làm sao." Vừa nói, môi cũng không buông cô ra.

Bị anh lấp kín môi như vậy, Ôn Hoàn chỉ có thể nỉ non nói: "Ai, ai muốn kết hôn với anh..." Tay muốn vùng vẫy lại bị anh cầm thật chặt.

"Cô không kết hôn cùng tôi thì kết hôn với ai, chuyện của chúng ta mọi người đều biết, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!" Bá đạo từ chối nghe bất kỳ lời cự tuyệt nào từ miệng của cô, tay đặt trên hông cô hôn càng thêm sâu.

Ôn Hoàn không đẩy anh ra nữa, muốn nói chuyện, vừa mở miệng lại càng thuận tiện cho anh đem toàn bộ đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng của cô. Cuối cùng chỉ có thể biết điều vứt bỏ phản kháng, tùy anh bá đạo ôm hôn.

Cũng không biết bị anh ôm hôn như vậy bao lâu, cho đến khi Ôn Hoàn cảm giác mình khó chịu sắp không thở nổi, lúc này Lục Thần mới thỏa mãn buông cô ra, tay vẫn bá đạo đặt trên hông cô như cũ, môi vuốt ve an ủi hôn lên mặt cô, vừa hôn vừa có chút oán trách nói: "Thể lực của cô thế nào vậy, mới hôn một chút đã mất sức rồi."

"Anh..." Ôn Hoàn bị anh làm tức giận, anh đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao?

Lục thần nhìn bộ dạng cô bĩu môi mặt còn đỏ bừng, nhịn không được đưa tay cưng chiều nhéo mũi cô một cái, vẻ mặt thành thật nói: "Tôi cái gì, sau này buỗi sáng mỗi ngày rèn luyện chạy bộ một tiếng."

"Anh, nếu như anh chê tôi như vậy cũng không cần hôn, còn hôn gì mà hôn." Ôn Hoàn tức giận đến mức nói năng hơi lộn xộn, tức giận ngoảnh mặt sang một bên, miệng lẩm bầm trề ra.

Thấy bộ dạng cô đáng yêu như vậy, Lục Thần không nhịn được nở nụ cười, nói: "Tôi không hôn cô chẳng lẽ lại đi hôn người khác à, cô mới là bà xã của tôi, nếu như tôi thật sự đi hôn người khác, vậy đến lúc đó cô không được phạt tôi quỳ gối kiểm điểm đấy nhé."

"Ai là bà xã của anh, tôi mới không thèm làm bà xã của anh, anh muốn ai hôn thì hôn." Nói xong gắng sức đẩy anh qua một bên, thở phì phò nói: "Tôi phải đi về!" Nói rồi đi về phía xe.

Lục Thần nhìn bộ dạng cô không được tự nhiên, buồn cười lắc đầu, sau đó mới theo cô quay về xe.

Lên xe, Lục Thần liếc nhìn vẻ mặt tức giận của cô, trêu ghẹo nói: "Vẫn còn giận à, yên tâm đi, ngoài cô ra ai tôi cũng không hôn, tuyệt đối trung thành giữ gìn!"

"Anh muốn hôn ai thì hôn, tôi mặc kệ." Vểnh cái miệng nhỏ nhắn, ngay cả Ôn Hoàn cũng không phát hiện, lời nói của mình chứa bao nhiêu giấm chua.

"Cô là bà xã của tôi, cô lại mặc kệ cho ai quản?" Lục Thần cười, vẻ mặt coi như chuyện đương nhiên.

Ôn Hoàn trừng anh, vẻ mặt tức giận: "Đừng có nói hươu nói vượn, tôi không phải bà xã của anh, đừng gọi loạn như vậy."

"Không gọi bà xã vậy gọi vợ." Anh rất dễ nói chuyện, cô không cho gọi là bà xã vậy không gọi nữa, gọi vợ cũng giống như vậy cả thôi: "Dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm với tôi."

"Anh..." Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn anh câm nín hồi lâu mới bật ra một câu: "Anh chính là người lưu manh vô lại nhất."

Lục Thần cười, cũng không tức giận, nói: "Tôi chỉ giở trò lưu manh với vợ của mình."

Ôn Hoàn tức giận xoay đầu đi, cô quyết định không nói thêm gì với anh nữa, tránh cho bị anh khi không bỗng dưng được lợi, lại đã quê