80s toys - Atari. I still have
Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324325

Bình chọn: 8.00/10/432 lượt.

hăm chú vào người trong ngực, hàng lông mi vừa dài vừa cong, môi đỏ mọng hé mở, trên mặt mang theo hơi nước trong suốt. Lục Thần nhìn không khỏi động lòng, cúi đầu hôn ngay lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, nhẹ nhàng gặm cắn, quấn quít lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Trong lúc ngủ mơ Ôn Hoàn khẽ rên ra, giống như không vui, mình đang ngủ ngon lại bị người quấy rối, giơ tay đẩy anh một cái, lẩm bẩm: "Đừng làm rộn..."

Lục Thần buông cô ra, nhận thấy dưới thân mình căng chặt lại nhìn người đang còn lơ mơ ngủ trong lòng mình không khỏi cười khổ. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa người trong ngực cũng không phải người khác, mỹ nhân trong ngực như vậy bảo anh làm sao có thể không sinh ra phản ứng.

Vỗ nhẹ cô, người nào đó chỉ líu ríu hoàn toàn không có ý muốn tỉnh, Lục Thần thất bại, đành phải cam chịu số phận cố nén dục vọng, nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ cho cô sau đó cầm khăn tắm bao quanh cô, ôm cô quay về giường, kéo chắn đắp lên cho cô. Đợi làm xong hết tất cả, lại cúi đầu liếc nhìn người anh em của mình, cười khổ chấp nhận một lần nữa quay vào phòng tắm dội nước lạnh.

Lúc Ôn Hoàn tỉnh lại bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trong phòng cũng một mảng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, cả người vẫn còn hơi đau nhức, chống thân thể muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trước ngực mình vắt ngang một cánh tay, hơi có phần nặng nề. Quay đầu nhìn lại, giữa lúc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, hình dáng cụ thể cũng không thấy rõ lắm, nhưng nhớ lại mọi thứ xảy ra lúc chiều, trong bóng tối mặt thoáng cái đỏ bừng lên, song khi xấu hổ thẹn thùng trôi qua, khóe miệng không nhịn được nổi lên ý cười.

Không có mở đèn, một lần nữa nằm xuống, trong bóng tối vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt của anh, ngón tay nhẹ nhàng mô phỏng khuôn mặt cương nghị của anh, bởi vì sợ đánh thức anh cho nên động tác rất nhẹ, ngón tay chỉ khẽ khàng lướt qua mặt anh.

"Tách..." một tiếng, đèn của căn phòng bị bật lên, trong nháy mắt toàn bộ gian phòng sáng bừng, Ôn Hoàn không phản ứng kịp, nhìn thấy ngay người nằm ở bên cạnh mình lúc này đang cười mà như không cười nhìn mình.

Theo bản năng vội vã nhắm mắt, giống như trẻ con giả bộ mình còn đang ngủ.

Nhìn mí mắt run rẩy của cô, Lục Thần không khỏi bật cười, vươn tay kéo cô vào trong ngực của mình, vừa cười vừa nói: "Nhóc con, anh nhìn thấy em đã tỉnh rồi."

Nghe vậy Ôn Hoàn càng nhắm chặt mắt hơn nữa, dùng sức nhăn thành đường kẻ thẳng, nói: "Anh nhìn lầm rồi, em chưa tỉnh vẫn còn đang ngủ."

"Ha ha..." Lục Thần cười to, giữ mặt của cô cúi đầu hôn lên miệng cô.

Bị anh hôn như vậy Ôn Hoàn mở choàng mắt, chỉ thấy anh mang theo nụ cười trong ánh mắt, nhìn có phần đắc ý, xấu hổ muốn đẩy anh ra nhưng lại không thắng được sức của anh, tay kháng nghị phát anh vài cái, cuối cùng từ bỏ, mặc cho anh hôn.

Sau khi buông ra, hai người đều có phần thở hổn hển, ôm cô vào trong ngực, bàn tay ở trên tấm lưng trơn bóng của cô vuốt ve qua lại, giọng nói đè nén vang lên ở bên tai của cô: "Nhóc con, em là của anh."

Giọng nói bá đạo kia của anh không ai bì nổi, nhưng nghe vào trong lòng lại khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ấm áp, dựa ở trong ngực anh Ôn Hoàn không nói gì, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, giang tay gắt gao ôm chặt lấy anh.

Giữa lúc hai người dịu dàng ôm nhau, đột nhiên cửa truyền tới tiếng đập dữ dội, kèm theo tiếng đập cửa là tiếng rống giận gần như điên cuồng của chị Lynda: "Ôn Hoàn, mau mở cửa cho chị!" Lynda ở trong khách sạn đợi Ôn Hoàn cả buổi chiều nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng quay về, gọi điện thoại lúc đầu còn kết nối máy được sau cuối cùng chuyển luôn thành tắt máy.

Buổi tối còn một hoạt động rất quan trọng nữa, là do chị ta nhận được lúc trước cho Ôn Hoàn, bởi vì gần đây bận đóng phim nên đã từ chối một vài hoạt động doanh nghiệp, hiếm khi có được thời gian rảnh như hôm nay cho nên từ hôm kia chị ta đã nhận vài hoạt động. Nghĩ về quan hệ giữa Ôn Hoàn và gia đình họ Lục, chị ta cũng không dám nhận nhiều hoạt động mà chỉ nhận hai cái. Buổi sáng một cái và buổi tối một cái, vậy mà không ngờ cả hai hoạt động này Ôn Hoàn lại cho chị ta leo cây!

Buổi sáng thực sự không còn cách nào khác, cuối cùng dưới tình hình đó mạo hiểm để Tiểu Lâm làm thế thân tới đó, bởi vì không phải là Ôn Hoàn đi nên đương nhiên chị ta nhận ra được vẻ mặt của bên tổ chức, cuối cùng phải liên tục cam đoan Tiểu Lâm là chị em cùng công ty với Ôn Hoàn, hơn nữa còn đồng ý tiền cát xê giảm xuống một nửa thì bên tổ chức mới miễn cưỡng đồng ý không truy cứu nữa.

Bởi vì điện thoại di động không kết nối được nên chị ta phải đợi ở khách sạn cả buổi chiều, cuối cùng không còn cách nào nữa mới kêu Tiểu Lâm hóa trang định để cho cô ấy thay Ôn Hoàn tới tham dự hoạt động buổi tối nay. Nào ngờ vừa ra tới cửa khách sạn, ngẩng đầu lên thì thấy căn phòng của Ôn Hoàn sáng đèn, không kịp suy nghĩ nhiều vòng ngay lại đập cửa phòng Ôn Hoàn. Chị ta cũng mặc kệ sau này Ôn Hoàn có phải là con dâu nhà họ Lục hay không, ít nhất hiện tại hợp đồng của Ôn Hoàn và chị ta vẫn còn chưa hết hạn, cô vẫn là nghệ