
trong lòng không hiểu lấp đầy cảm giác hạnh phúc. Mặt trời chiều rọi xuống kéo dài bóng dáng của hai người in ở trên nền cát. Căn phòng trọ của nhà dân rất lịch sự tao nhã, không có nhiều bày biện nhưng đệm bằng cotton, đèn bàn màu vàng hơi tối cộng thêm trước cửa sổ đặt chiếc bàn trà nhỏ và ghế ngồi, khiến cho người ta có loại cảm giác ấm áp thư thái, Ôn Hoàn nhìn là thích ngay.
Hai người cũng không mang quần áo để thay cho nên đi đến hàng vỉa hè bày ở bên đường mua quần dài và áo T-shirt, hai người thậm chí còn mua mỗi người một đôi dép xỏ ngón. Sau khi tắm rửa xong hai người mới nắm tay nhau đi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn tối.
Bãi biển buổi tối so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, màn đêm buông xuống là lúc các quầy hàng bán đồ ăn vặt xuất hiện, đương nhiên không chỉ giới hạn ở đồ ăn mà còn có các loại đồ chơi của trẻ con và một số loại trang sức thủ công mỹ nghệ bằng vỏ sò. Ban ngày bãi biển vắng vẻ giờ lại vô cùng sôi động, tiếng cười đùa của trẻ con lây lan khắp bầu không khí trên bãi biển, hơn nữa còn có không ít đôi tình nhân thả đèn Khổng Minh ở đây, từng ngọn đèn giấy bay cao lên không trung hóa thành một chấm nhỏ, khiến cho người ta chú ý về phía nó.
"Lục Thần Lục Thần, anh xem kìa, anh xem kia, chúng ta cũng đi thả một cái có được không?!" Ôn Hoàn lôi kéo Lục Thần chỉ vào chiếc đèn Khổng Minh đang ở trên cao, vui vẻ kêu lên giống như đứa trẻ.
"Được, chờ một lát." Lục Thần đồng ý nhưng trong lòng thấy cô mang cả họ tên của mình Lục Thần Lục Thần ra kêu như vậy cảm thấy hơi khó chịu.
Hai người không không đi đến quán ăn mà ăn mấy đồ ăn vặt dọc đường, Ôn Hòa cũng không quan tâm đến ca-lo hay chất béo gì cả, nào là tôm tươi chiên dầu, bánh cá đặc biệt, mực xiên, bạch tuộc viên... cứ như vậy đi theo Lục Thần ăn suốt dọc đường, trên mặt là vẻ mặt thỏa mãn, đương nhiên khóe miệng cũng dính không ít nước tương.
Lục Thần có chút cưng chiều lắc đầu, đưa khăn tay cho cô lau khóe miệng. Ôn Hoàn bước lên hôn một cái trên khóe miệng của anh, có ý đem nước tương ở mép mình cọ vào mặt của anh, sau đó nhìn anh cười cong cả mắt.
Lục Thần sửng sốt một chút rồi cũng cười, giơ tay nhéo chiếc mũi xinh xắn đáng yêu của cô, nói: "Nhóc con xấu xa."
Ôn Hoàn cười vui vẻ, đem khăn giấy trong tay đưa cho anh lau, sau đó lại xoa xoa miệng mình, kéo tay của anh nói: "Đi thôi, chúng ta đi thả đèn Khổng Minh đi."
Lục Thần mặc cho cô lôi kéo, trên tay vẫn còn cầm xâu mực nướng chưa ăn hết.
Bán đèn Khổng Minh là một cô bé, lúc Ôn Hoàn kéo Lục Thần đi tới cô bé ấy còn nhìn chằm chằm Ôn Hoàn một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: "Chị có phải là Ôn Hoàn trên ti vi không?"
Ôn Hoàn khẽ cười nhìn cô bé lắc đầu nói: "Không phải, nhìn chị rất giống cô ấy sao?"
Cô bé dùng sức gật đầu, nói: "Cực kỳ giống!"
Ôn Hoàn quay đầu liếc nhìn Lục Thần, vừa cười vừa nói: "Sau này chị có thể đến những chương trình mô phỏng, hoặc là chương trình gương mặt thân quan, thể nào cũng thắng được."
Lục Thần cưng chiều sờ sờ đầu của cô không nói gì.
Ôn Hoàn quay đầu lại hỏi cô bé kia: "Em gái, bao nhiêu tiền một chiếc đèn Khổng Minh?"
"Hai mươi lăm tệ, tặng kèm một bút mực, chị có thể viết điều ước ở phía trên, đèn Khổng Minh bay càng cao thì điều ước càng có cơ hội trở thành sự thật." Cô bé ngọt ngào nói.
Ôn Hoàn gật đầu, giơ tay chọn một chiếc in hình hoa lan, nói: "Vậy chị sẽ viết lên đó phù hộ cho chị đi tới chương trình bắt chước ngôi sao sẽ đạt được thành công."
"À, chắc chắn là được, nhìn chị thật sự giống Ôn Hoàn."
"Miệng nhóc con thật ngọt." Ôn Hoàn cười sờ sờ đầu cô bé, Lục Thần ở bên cạnh lấy tiền ra đưa cho cô bé.
Cô bé xòe tay ra nhận lấy, cong mày lớn tiếng nói: "Cảm ơn chú."
Nghe vậy mặt người nào đó thoáng cái liền đen lại, cau mày nói: "Vì sao cô ấy là chị còn tôi lại là chú!"
"À, không kêu chú thì phải kêu bằng gì..." Cô bé đề phòng nhìn gương mặt anh, hơi có phần bị vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thần dọa sợ.
Ôn Hoàn đứng ở bên cạnh nín cười, nín đến nỗi sắp bị nội thương rồi, nếu người nào đó không trừng cô, cô nhất định sẽ cười thành tiếng.
"Cô ấy là chị thì tôi đương nhiên là anh rồi!" Lục Thần trừng mắt với bé, vẻ mặt đương nhiên nói.
Cô bé lui lại, hơi có chút khó xử cũng có chút vô tội nói: "Nhưng nhìn chú so với chị ấy rõ ràng lớn tuổi hơn nhiều mà..."
"Em!..." Lục Thần tức giận mắt mở to, nhìn cô bé kia oán hận trừng mắt, vẻ mặt giống như con cọp muốn ăn thịt người.
"Ha ha ha..." Ôn Hoàn đứng ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa lớn tiếng bật cười, khiến cho người nào đó bất mãn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Ôn Hoàn, em còn cười nữa!"
Ôn Hoàn cố nén cười, nói: "Được rồi mà Lục Thần, anh dọa cô bé rồi đó."
Lục Thần quay đầu lạ hung hăng trợn mắt nhìn cô bé kia một cái, tức giận nói: "Tuổi còn nhỏ mà mắt đã không tốt như vậy!"
"Được rồi, đi nào." Ôn Hoàn cầm đèn Khổng Minh và bút vội vã kéo Lục Thần đi, lúc rời đi còn nháy mắt với cô bé bán đèn Khổng Minh.
Cô bé kia vẫn ngây ngẩn nhìn hai người rời đi, cuối cùng lúc biến mất ở trong đám người mới phản ứng được lẩm bẩm nói: "Vừa rồi chú kia gọi chị ấy là Ôn Hoàn sao