
Mở đầu 1: Truyền thuyết về tộc Tuyết Nhan
Bảy trăm năm trước, ở vùng biên
giới phía Tây Nam
trung thổ đại lục, trên núi Tuyết Nhan khí hậu lạnh giá, tuyết phủ quanh năm có
một bộ tộc huyền bí sinh sống. Họ an cư dọc bên bờ hồ Tuyết Nhan. Bởi vậy, tự
xưa tộc đã có một cái tên rất đẹp – tộc Tuyết Nhan.
Tộc Tuyết Nhan ít đàn ông do
thể chất đặc biệt, hơn nữa bọn họ tương đối lạnh nhạt, ít ham muốn, bởi vậy khả
năng sinh dục cũng không cao, từ mấy trăm năm nay, toàn bộ bộ tộc không quá một
nghìn người. Thân hình mềm mại, mảnh khảnh giống như tinh linh, màu da trắng
nõn không tì vết như ngọc trai, màu tóc trắng óng ánh như bông tuyết, đôi mắt
màu tím huyền bí giống như ngọc Lưu Ly, đôi môi nhỏ nhắn non mềm như cánh hoa.
Quả là bộ tộc đẹp như tên gọi.
Truyền thuyết kể lại rằng, tộc
Tuyết Nhan là hậu duệ của thần tiên trên trời, là con cháu được sinh ra sau khi
thần tiên yêu phải nữ tử trần gian, bởi vậy thể chất trời sinh của bọn họ mang
theo năng lực thần kỳ. Mỗi bộ phận trên thân thể của từng người có một công
dụng thần kỳ riêng, như có người có thể dùng tóc của mình để dệt thành một tấm
áo bảo vệ cứng rắn nhất trên đời, không đao thương nào cắt được, hơn nữa nếu
cắt đi, mái tóc cũng dài ra trong nháy mắt; có người có thể dùng máu của mình
để giải trăm loại độc, chữa trăm loại bệnh; có người có thể dùng nước mắt để
nuôi dưỡng kỳ hoa dị thảo; có người có thể dùng môi để làm liền lại tất cả các
vết thương do vũ khí tạo thành, chỉ cần người đó hôn lên vết thương; có người
có thể dùng mắt để thôi miên, chỉ cần bị người đó nhìn một lúc lập tức sẽ đi
vào ảo cảnh tươi đẹp nhất, vĩnh viễn không thoát ra được…
Người tộc Tuyết Nhan trời sinh
bản tính hiền lành, cũng không muốn lợi dụng khả năng đặc biệt của bản thân để
mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình bình, an an sống qua ngày trên núi Tuyết Nhan.
Không ngờ lại bị những kẻ cầm quyền biết bọn họ có sức mạnh kỳ diệu, sinh lòng
ham muốn, chiêu hàng không được lại sợ những thế lực khác cướp được bọn họ, vì
vậy nổi lên ý định hủy diệt. Trải qua mấy trăm năm, những kẻ cầm quyền vẫn chưa
ngừng vây bắt, sát hại tộc Tuyết Nhan, dần dần, tộc Tuyết Nhan càng ngày càng
ít, cho tới một trăm năm trước, người ta không còn tìm được bất cứ dấu vết sinh
tồn nào của bộ tộc trên núi Tuyết Nhan nữa…
Mở đầu 2: Phía trước câu chuyện
Trước khi câu chuyện chính bắt
đầu đã xảy ra một việc, là thế này, khụ khụ, ngày xửa ngày xưa, có một ngọn
núi, trong ngọn núi có một ngôi chùa, trong ngôi chùa có một hòa thượng, ông
ta… đã chết.
“Không xong rồi, không xong
rồi, phương trượng viên tịch rồi!” Một tiếng khóc hoảng hốt, non nớt vang lên
từ tòa điện phía sau Thiếu Lâm Tự. Sau đó, lập tức xuất hiện một tiểu hòa
thượng mặc y phục màu xanh, thất thểu chạy xung quanh thông báo, rất nhanh đã
có hơn mười hòa thượng, đồng loạt phóng về phía phòng của phương trượng.
“Ngươi phát hiện phương trượng
viên tịch từ khi nào?” Một hòa thượng mặt vuông, sắc mặt nghiêm trọng hỏi tiểu
hòa thượng áo xanh.
“Bẩm Ngộ Minh sư thúc, giờ Thìn
đệ tử đưa đồ ăn cho trụ trì, gõ cửa mấy lần không thấy có người trả lời, đệ tử
nghĩ phương trượng còn đang ngồi thiền, vì vậy chỉ đặt đồ ăn trước cửa phòng
rồi bỏ đi; qua giờ Ngọ, đệ tử đi ngang qua phòng phương trượng, phát hiện đồ ăn
bên ngoài vẫn ở nguyên chỗ cũ, lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, đẩy cửa phòng phương
trượng ra thì thấy phương trượng người, người thất khiếu* đổ máu…”. Nói xong
lời cuối cùng, tiểu hòa thượng nhớ tới thảm cảnh của phương trượng, khóc rống
lên.
* Thất khiếu: bảy lỗ trên mặt người, gồm có hai mắt, hai mũi, hai tai
và miệng,
Trong phòng, vị phương trượng
kia vẫn duy trì tư thế ngồi thiền, vẻ mặt yên bình, nhưng thất khiếu chảy ra
máu màu đen sẫm, hiển nhiên vì trúng kịch độc mà chết. Vị hòa thượng tên Ngộ Minh
kia siết chặt hai nắm tay, nét mặt đau thương căm giận tuyên bố với những người
khác: “Nay phương trượng bị kẻ gian hãm hại, trên dưới Thiếu Lâm Tự phải đồng
tâm hiệp lực, điều tra rõ kẻ gây nên chuyện này, lấy lại công bằng cho phương
trượng!”.
Các hòa thượng đồng loạt hô lên
hưởng ứng. Buổi chiều cùng ngày, Thiếu Lâm Tự điểm mười hai hồi chuông, thông
báo với võ lâm tin tức phương trượng viên tịch. Mà cùng lúc đó, ngũ đại danh
môn chính phái khác trong giang hồ – Côn Lôn phái, Không Đấu môn, Tam Tuyệt
trang, Ly Trần cung, Lạc Mai sơn, đều đồng loạt thông báo tang lễ. Trong vòng
một ngày, chưởng môn của lục đại môn phái đều bị kẻ gian hãm hại, hơn nữa thủ
đoạn lại tương tự lạ thường…
Nha đầu thối này, đã mười bảy tuổi rồi nhưng hoàn toàn không học vấn,
không nghề nghiệp. Bình thường bảo nàng chăm chỉ đọc sách, nàng lại chỉ tính
mưu kế để sống phóng túng; dạy nàng học võ thuật, nàng đều lấy cớ ốm, không kêu
đau chỗ này thì lại mỏi chỗ kia; dạy nàng học y thuật, nàng chỉ thiếu chút nữa
dùng mấy loại dược thảo quý báu của lão để gây tai họa. Giờ thì tốt rồi, ngay
cả nam nữ, đực cái nàng còn chưa phân biệt được rõ ràng, còn muốn bằng công phu
chó cắn mèo cào một mình lưu lạc giang hồ, đ