
bá sửa sang lại vườn hoa, hai người phụ nữ làm cho một thân đều là bùn, toàn thân bẩn thỉu, nhưng là họ cười đến thật vui vẻ, thật rực rỡ.
"Thiếu phu nhân, tiểu thư, các người chớ vội a, tôi tự mình tới lấy là tốt." Nhìn đến bộ dáng lem luốc thê thảm của hai vị chủ nhân, Hà bá không nhịn được lo lắng hô.
"Hà bá, thả lỏng một chút, chúng ta bảo đảm sẽ đem hoa của bác trồng được xinh đẹp." Khó có được hôm nay hăng hái lên cao như vậy, tại không có chơi đến mãn ý trước, Tân Ngọc Tiệp mới không chịu thu tay lại.
Đối với vị tiểu thư tùy hứng ham chơi này của Tân gia, Hà bá chỉ cầu cô ấy không cần làm phá hư, nào dám mong đợi cô ấy đem hoa trồng được thật đẹp.
"Tiểu thư, trồng hoa là công việc của tôi, cô không cần cướp chén cơm của tôi a." Ông thật hối hận khi nhận lời để họ giúp một tay, nhưng là thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của thiếu phu nhân, cũng không biết làm sao, ông chính là không đành lòng cự tuyệt. Thật ra thì vừa bắt đầu còn chưa có thảm như vậy, vốn là chỉ có thiếu phu nhân một người, nhưng là trong chốc lát tiểu thư xuất hiện, cuối cùng hai người thế nhưng chơi thành một đoàn, khiến cho ông dở khóc dở cười.
Cảm thấy Hà bá quá làm lớn chuyện rồi, Tân Ngọc Tiệp ảo não bĩu bĩu môi, "Hà bá, bác không cần dễ giận như vậy nha, để cho chúng ta chơi một chút sẽ như thế nào?"
Thật là hao tổn tâm trí, có lý nói không thông! Hà bá không biết như thế nào cho phải nhìn Tân Ngọc Tiệp.
"Hà bá, như vậy tốt lắm, chúng ta đem vườn hoa bên này làm cho tốt, những thứ khác thì bác chính mình tới, có thể không?" Đường Khúc Dĩnh săn sóc giúp hai bên tìm ra một phương pháp trung hòa.
Mặc dù không là rất lý tưởng, nhưng cũng là nói được, Hà bá gật đầu một cái, "Thiếu phu nhân, theo ý cô đi."
Than nhẹ một tiếng, Tân Ngọc Tiệp vừa ghen tỵ lại bội phục khen: "Chị dâu, cũng là chị được, một câu nói Hà bá liền thỏa hiệp!"
Đường Khúc Dĩnh chỉ là cười cười, không nói gì.
"Chị không biết đâu, Hà bá đối với em luôn là dị ứng." Tân Ngọc Tiệp tiếp tục lại nói, "Nhưng mà điều này cũng không có biện pháp, con người của em chân tay vụng về, thường thường đem vườn hoa của bác ấy làm cho hoàn toàn thay đổi, hại tâm huyết của bác ấy kết quả trôi theo nước chảy, nếu như không phải là chị, bác ấy tuyệt không làm cho em đụng hoa của bác ấy đâu."
"Em với anh trai em tuyệt không giống nhau." Đường Khúc Dĩnh đột nhiên nói.
"Hai chúng ta dĩ nhiên không giống, em là nữ, anh ấy là nam a!" Tân Ngọc Tiệp nói được thiên kinh địa nghĩa.
Phì một tiếng, Đường Khúc Dĩnh vui vẻ bật cười, "Em thật là nghịch ngợm!"
Giống như là phát hiện chuyện lớn gì, ánh mắt Tân Ngọc Tiệp lom lom nhìn thẳng nhìn chằm chằm Đường Khúc Dĩnh.
Dùng mu bàn tay coi như sạch sẽ sờ sờ gò má, Đường Khúc Dĩnh không được tự nhiên hỏi: "Chị không đúng chỗ nào sao?"
"Chị dâu, có người hay không nói qua, chị cười lên thật là đẹp?"
Ngại ngùng đỏ mặt, Đường Khúc Dĩnh e lệ mà nói: "Em chớ nói giỡn."
"Em là nói thật!"
Lắc đầu một cái, Đường Khúc Dĩnh dịu dàng cười, không muốn cãi cọ cái gì.
"Không tin, chúng ta đi hỏi anh em." Nói xong, cô mạnh mẽ lôi kéo Đường Khúc Dĩnh đứng lên, này vừa đứng lên, hai người đồng thời phát hiện Tân Tránh đứng ở ban công lầu hai.
"Anh, chúng em đang muốn đi tìm anh. . . . . ."
Nóng lòng kéo Tân Ngọc Tiệp, Đường Khúc Dĩnh nhỏ giọng nói: "Ngọc Tiệp, chị tin tưởng em, không cần hỏi."
Nhíu mày, Tân Ngọc Tiệp giống như là cố ý đùa giai mà nói: "Chị dâu, giọng điệu của chị nghe còn giống như không thể nào tin được a!"
"Không phải đâu."
"Vì lý do công bằng." Tân Ngọc Tiệp như tên trộm cười nói, "Chúng ta hay là hỏi chồng chị tốt lắm."
"Hỏi anh cái gì?" Đường Khúc Dĩnh còn không kịp đáp lại, từ cầu thang xuống Tân Tránh đã sải bước đi tới.
"Anh, anh tới được vừa đúng lúc." Xem nhẹ Đường Khúc Dĩnh đang len lén lôi kéo cô, Tân Ngọc Tiệp túm lấy Tân Tránh nói, "Em hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật lòng, lão bà của anh nở nụ cười có đẹp hay không?"
Nhìn Đường Khúc Dĩnh đã mắc cỡ đến nỗi không ngẩng đầu lên được, Tân Tránh đè nén không được khỏa kia —— ngay từ lúc nhìn thấy nụ cười của cô thì một nháy mắt kia tâm liền thần hồn điên đảo, nhẹ nhàng nói: "Này còn phải hỏi anh sao?"
"Anh, anh thật xấu a…!"
Không để ý tới Tân Ngọc Tiệp, Tân Tránh đi tới trước mắt Đường Khúc Dĩnh, nhẹ lau đi bùn dính ở cằm cô, trong giọng nói có không tự giác cưng chiều, "Người lớn như vậy rồi còn như đứa trẻ, Hà bá sẽ bị các người hù chết."
"Em chỉ là muốn giúp một tay. . . . . ." Đột nhiên bị Tân Ngọc Tiệp từ phía sau đẩy, Đường Khúc Dĩnh cả người ngã vào trong ngực Tân Tránh, đem quần áo sạch sẽ của hắn làm cho đều là bùn.
Cười rất hả hê, Tân Ngọc Tiệp hài lòng vỗ tay kêu lên: "Hai người hiện tại thật sự là một đôi tượng đất. . . . . . Không đúng, không đúng, là một đôi bích nhân."
Thưởng Tân Ngọc Tiệp một cái liếc mắt, Tân Tránh hao tổn tâm trí mà nói: "Trẻ con!"
"Làm sao bây giờ, làm quần áo của anh dơ rồi?" Như đứa trẻ làm sai việc gì, Đường Khúc Dĩnh vội vàng hấp tấp nghĩ muốn đẩy hắn ra.
Không thèm để ý đem Đường Khúc Dĩnh ôm về trong lòng, Tân