
nữa?"
"Ông đi ra rồi sao?" Trần Mạnh Kỳ cơ trí hỏi ngược lại.
"Thật ra thì tôi sớm đã đi ra, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là không có biện pháp tiếp nhận sự thật mình thất bại." Bà nhưng là nói tiếp.
Còn là bà hiểu rõ ông! Hít một hơi thật sâu, Tân Khải Xương kiêu ngạo nói: "Tôi vẫn cho là mình là tốt nhất."
"Đối với tôi mà nói, ông vẫn là tốt nhất, là tôi yêu nhất."
Cầm tay của bà, ông nồng tình mật ý mà nói, "Đối với tôi mà nói, bà cũng là tốt nhất, cũng là tôi yêu nhất."
******************
Khi Cố Viện Thu tìm tới Tân Khải Xương đồng thời, Tân Tránh cũng ở "Ngục Thiên minh" toàn diện truy xét, tìm ra phòng khám bệnh khoa phụ sản mà Đường Khúc Dĩnh tới khám, cũng qua sự trợ giúp của Mạnh Vĩ Giác, lấy được sự giúp đỡ của bác sĩ đó, ở thời điểm cô đến phòng khám bệnh kiểm tra, thông báo Tân Tránh đến phòng khám bệnh chuẩn bị bắt người.
Vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh, thấy Tân Tránh canh giữ ở một bên cột đá, Đường Khúc Dĩnh phản ứng đầu tiên chính là trốn, cô vội vã trốn vào một góc, nhưng mà hắn đã sớm thấy cô, xông tới bắt được cô.
"Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi!" Tân Tránh đem lấy cô chuyển hướng mình, thâm tình nhìn cô.
Bao hàm nhớ nhung thanh âm khiến người nghe xong tâm như bị nhéo một cái, quay đầu, Đường Khúc Dĩnh thử để cho mình bình tĩnh lại nói, "Em không phải đã nói anh biết, không cần tìm em sao?"
"Em đến giải thích cũng không có, chỉ chừa giấy thỏa thuận li hôn cho anh, bảo anh không nên đi tìm em, cái người này coi là cái gì?"
"Em. . . . . ."
"Em biết không, anh không thể tin được em thật tàn nhẫn quyết tâm tới rời đi anh?"
Cô cũng không muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng là vận mệnh an bài chính là như thế, đây là không thể làm gì!
"Em có biết anh đây nửa tháng đến là thế nào trôi qua sao? Anh lo lắng, sợ hãi, không biết em bây giờ như thế nào? Không biết bảo bảo như thế nào? Làm sao em có thể đối với anh tàn nhẫn thế chứ!"
Khổ sở lắc đầu, Đường Khúc Dĩnh bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Cùng anh về nhà."
"Không!" Cô kiên quyết lắc đầu, "Em đã ly hôn với anh."
"Anh sẽ không ly hôn, giấy thỏa thuận ly hôn anh đã xé nát rồi."
Cứng rắn quyết tâm, Đường Khúc Dĩnh cưỡng bách chính mình nói: "Anh nên là thật vui mừng em trả lại anh tự do, không hề bám lấy anh không thả nữa."
Đau lòng nhìn cô, Tân Tránh bi phẫn nói: "Em biết bộ dáng không phải vậy, " hắn vì cô làm bao nhiêu thay đổi, cô tại sao có thể nói ra lời đả thương người như vậy!
"Anh quên sao? Là em thiết kế hãm hại anh, ép anh không thể không lấy em, em là người phụ nữ xấu, em căn bản không xứng với anh. . . . . ."
"Đủ rồi!" Ôm lấy Đường Khúc Dĩnh, Tân Tránh tức giận nói: "Không cho phép em nói mình như thế, đối với anh mà nói, em là độc nhất vô nhị, anh liền yêu em như vậy!"
Thân thể nhất thời cứng đờ, Đường Khúc Dĩnh không thể tin cái cô vừa nghe được, hắn yêu cô? Là thật sao?
"Không cần hành hạ anh nữa có được hay không."
Giống như là nghĩ đến cái gì, cô dùng sức đẩy hắn ra, kích động lắc đầu hô: "Anh đi đi, hai chúng ta là không thể nào đâu!"
Chỉ sợ Đường Khúc Dĩnh thương tổn đến chính mình và đứa trẻ, giọng nói của Tân Tránh lập tức chuyển thành ôn nhu, "Khúc Dĩnh, anh không ép em, em không cần gấp, trước cùng anh về nhà, có vấn đề gì chúng ta về nhà bàn lại có được hay không?"
"Chúng ta không có gì hay nói."
"Khúc Dĩnh, cho em, cho anh, cho tiểu bảo bảo của chúng ta một cơ hội có được hay không? Chỉ cần có tâm, trên thế giới không có gì vấn đề không giải quyết được."
Tâm tình dần dần bình tĩnh lại, nghĩ tới lời của hắn, Đường Khúc Dĩnh dao động.
"Anh cầu xin em, không cần dễ dàng buông tha anh có được hay không?" Tân Tránh nhún nhường mà khẩn cầu nói.
Kinh ngạc nhìn hắn, hắn là như vậy tràn đầy mong đợi nhìn cô, khát vọng cô thương hại, Đường Khúc Dĩnh rốt cuộc không nén được nội tâm nhớ nhung, ôm chặt lấy hắn.
Dịu dàng vuốt tóc cô, hắn trấn an bảo đảm nói: "Tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết tất cả vấn đề."
*****************************
Vừa về tới nhà trọ, Tân Tránh không có khẩn cấp hỏi tới, chỉ là dịu dàng đứng ở trước mắt Đường Khúc Dĩnh, ôm eo cô, đem lỗ tai ghé vào trên bụng cô, "Bảo bảo của chúng ta có ngoan hay không?"
Nói đến bảo bảo, trên mặt Đường Khúc Dĩnh lập tức toát ra mẫu tính chói lọi, "Bảo bảo vừa mới thành hình, còn sẽ không đá mẹ bụng."
"Con của chúng ta là trai hay là gái?"
"Còn không biết, chỉ là trai gái đều không quan trọng, chỉ cần khỏe mạnh là tốt."
"Anh hiểu biết rõ, nhưng là anh còn là thích con gái, có thể giống hệt như em."
Cúi đầu, Đường Khúc Dĩnh khổ sở đến nói không ra lời nói.
Kiên định bao bọc lại hai tay cô, Tân Tránh ôn nhu hỏi: "Nói cho anh biết tất cả mọi chuyện có được hay không?"
"Em. . . . . ." Cắn môi dưới, cô không biết mình có thể hay không gánh vác nói ra được hậu quả.
"Không cần lừa gạt anh nữa, anh đã biết cùng ba của anh có liên quan."
"Anh. . . . . ." Đường Khúc Dĩnh kinh ngạc nhìn Tân Tránh.
"Anh từ chỗ Red biết được, em là quà sinh nhật mà ba anh nhờ vả qua anh ta tặng cho anh, anh cũng đã đi tìm mẹ em, bà đ