
hàng với các người con trai khác của mình, nghĩ ra được
biện pháp này hắn đã bỏ không ít tâm tư cùng nhượng bộ, hắn cũng không muốn
nhìn tiểu tử kia suốt ngày không vui.
Nhưng mà làm như vậy đối với nha đầu Đông Ly kia thật
không công bằng, mong rằng trong vòng ba tháng tới, Đông Ly có thể làm cho Đức
Tuyển chuyển đổi tâm ý, để đi đến một kết cục viên mãn, nếu không… Ai! Hắn mặc
dù là thiên tử cao quý nhưng việc cảm tình cá nhân cũng không thể xen vào,
không thể nhúng tay dàn xếp, nha đầu Đông Ly chỉ có thể tự cầu phúc cho chính
mình.
“Trẫm quyết định như vậy ngươi có đồng ý hay không?”
Hoàng thượng giương mắt liếc nhìn Đức Tuyển chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đức Tuyển cau mày, trầm ngâm một lúc, khóe miệng gợi
lên một nụ cười bí ẩn khó nhận biết, thong dong đáp, “Cảm tạ hoàng thượng đã
nhường bước, thần thỏa mãn với hiệp nghị của người giao phó.”
Hoàng thượng thấy hắn không chút ý kiến nữa, thở phào
nhẹ nhõm, gật gật đầu, khuôn mặt lập tức trở lại vẻ ôn hòa, tận tình khuyên
giải, “Trẫm hi vọng ngươi có thể cho Đông Ly một cơ hội, thời gian ba tháng kia
đủ để cho ngươi cảm nhận được nàng tốt xấu thế nào, ngươi cần phải mở lòng ra
với người ta, có biết không?”
“Thần hiểu được.” Đức Tuyển chắp tay thở đài, kính cẩn
cúi đầu đáp. Hai con mắt khép hờ lóe lên một tia quỷ mị tà quái, khóe miệng hơi
nhếch lên, nụ cười lãnh đạm nham hiểm… Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, một thân
ảnh cao lớn nháy mắt thoáng qua trước mặt chặn đường hắn, dù bận rộn tối mày
tối mặt lúc nào người này cũng dành thời gian châm chọc hắn.
“Xem gương mặt thối của ngươi kìa, hoàng a mã lại tìm
ngươi bàn việc hôn sự sao?” Người này chính là con thứ năm của đương kim hoàng
đế - ngũ a ca, Dận Kỳ.
Đức Tuyển lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đi
vào ngự hoa viên, vẻ mặt hờ hững không chút phản ứng.
“Đừng khó chịu mà không lên tiếng thế chứ. Ta tốt xấu
gì cũng là Đại Thanh hoàng triều ngũ a ca, cũng là bằng hữu chi giao của ngươi,
ngươi sao lại lãnh đạm với ta như thế hả, thật không xứng là bạn tốt mà.” Dận
Kỳ bất mãn oán hận.
Trong đám hoàng tử vương tôn, hắn và Đức Tuyển là thân
thiết nhất, tính tình cũng hợp nhau nhất. Hai người họ thường xuyên cùng nhau
luận bàn võ nghệ, nghiên cứu binh pháp, sớm coi nhau như huynh đệ ruột thịt,
bọn hắn cơ hồ không có gì giấu giếm lẫn nhau, tâm sự đối phương cũng hiểu rõ
như lòng bàn tay.
Lặng im hồi lâu, Đức Tuyển mới trầm giọng nói, “Hoàng
thượng muốn ta hồi Đa La Duệ vương phủ, cùng với xung hỷ cô dâu lúc đó thành
thân.”
Dận Kỳ hiểu biết gật đầu, “Ngươi chính vì việc này mà
tâm tình không thoải mái có phải không?”
Khuôn mặt Đức Tuyển lạnh băng, thản nhiên nói, “Bất kể
thế nào ta cũng không thừa nhận thê tử của ta là một nha đầu xấu xí đầy chốc
ghẻ.”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, Dận Kỳ khó hiểu lên
tiếng, “Bởi vì lời nói của thầy tướng số mù năm xưa, mà đến bây giờ ngươi vẫn
chưa hả giận, đem tất cả oán hận trút lên người Đông Ly sao? Ngươi thật sự tin
tưởng lời của tên thầy bói đó?”
Chuyện Đức Tuyển cùng thầy tướng số gần 10 năm trước
hắn cũng có biết qua, hắn cũng hiểu được đó là nút thắt vẫn chưa được tháo bỏ
trong lòng Đức Tuyển, nhưng mà việc này đã trải qua nhiều năm rồi, không lẽ hắn
vẫn còn giận đến giờ sao?
Dận Kỳ gật gật đầu, “Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu
được, nhưng tên thầy kia nói cũng không hề sai. Không đến hai tháng, ngươi quả
nhiên cưới tiểu oa nhi kia vào cửa, tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng nàng dù sao
cũng đã là người của Đa La Duệ vương phủ, hơn nữa lại cứu cho ngươi một mạng.”
Mấy lời này càng chọc giận thêm Đức Tuyển, hắn hung
hăng trừng mắt nhìn Dận Kỳ, gầm nhẹ, “Mạng của ta không phải do nàng cứu.
Chuyện buồn cười, một tiểu khất khi chốc đầu sao có thể là phúc tinh của ta
chứ. Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Dận Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, lên tiếng
phản đối, “Nếu đã không tin thì ngươi không cần để tâm như thế, dường như ngươi
thật sự có thù oán với tên thầy bói kia, còn muốn dỡ cả sạp của người ta, giết
cả mạng già của lão…” Nói tới đây, trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, Dận Kỳ
tỉnh ngộ, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười châm biếm khiêu khích.
“Có phải là ngươi sợ những lời thẳng thắn thật lòng
của thầy tướng số kia đã thật nói trúng hết?”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Đức Tuyển tức giận cắt
ngang lời hắn, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự phải lấy tiểu khất nhi vừa thối vừa
bẩn kia làm thê tử sao? Thật vớ vẩn.”
“Tại sao lại như thế?” Dận Kỳ liều lĩnh cãi lại, “Sự
thật đã trước mắt rồi, ngươi đã cưới nàng làm vợ. Hơn nữa cũng chứng thật nàng
chính là người đã cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không tại sao Uyển Thanh
cách cách lại không phải là cô dâu xung hỷ của ngươi…”
“Đủ rồi!” Đức Tuyển không kiên nhẫn cau mày nhăn nhó,
hắn đã dồn nén nộ khí đến nỗi sắp bùng ra rồi, “Nàng ta chỉ mới bước chân vào
Đa La Duệ vương phủ, ta còn chưa chính thức bái đường với nàng, vẫn chưa thể
coi nàng ấy là thê tử của ta…” Nói đến đây, đột nhiên khóe miệng hắn nở ra một
nụ cười quỷ quái, mới nói tiếp, “