
t khoảng cách với hắn, ít có nữ nhân nào như nàng đối mặt với dung nhan tuấn
mỹ của hắn mà không xao động, lại còn hỏi hắn có phải đang có vấn đề không.
“Mặt của nàng thật sự rất sạch, không có dính gì cả.”
Đức Tuyển đáp.
Đông Ly nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt mở tròn xoe lại
hỏi, “Thế thì vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta?” Nàng hỏi không có chút
xảo quyệt nào, vẫn hồn nhiên không nhận ra mình đang nằm trong vòng tay một nam
tử xa lạ.
Đối với câu hỏi trực tiếp của nàng, lần nữa Đức Tuyển
lại ngẩn người, lập tức cười sang sảng.
Tiểu cô nương này tâm tính đơn thuần lại thẳng thắn,
không lẽ nàng lại là một nha đầu ngốc chậm hiểu sao? Hắn đối với nàng dâng lên
một chút hứng thú, trong lòng càng muốn tìm hiểu ngoài dung mạo xinh đẹp thì
nàng còn có cái gì khiến người khác phải hấp dẫn ngoài dục vọng với sắc đẹp
kia.
“Không ai nói cho nàng biết rằng nàng rất xinh đẹp
sao?” Đức Tuyển mỉm cười, đôi mắt đen láy không chớp chằm chằm quan sát thái độ
của nàng, “Bởi vì nàng rất đẹp cho nên ta mới nhìn chăm chú như thế.”
Theo lý thuyết thì bất kì nữ tử nào nghe lời này đều
cúi đầu bẽn lẽn e thẹn, nhưng bất ngờ thay nàng lại vui vẻ tươi cười, gương mặt
lộ ra một đôi má lúm đồng tiền thanh tú, vô cùng thuần khiết ngây thơ.
Nàng nhìn nhìn Đức Tuyển, sau đó mới ngây ngốc trả
lời, “An ca ca cũng từng nói như vậy với ta, nhưng ta thực sự không hiểu lắm,
ta cũng giống bao người khác, cũng có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng,
không có gì bất đồng nha…”
Nói tới đây nàng bỗng tạm dừng, chăm chú ngắm nhìn
khuôn mặt mỹ quan tuấn ngọc của Đức Tuyển, hồi sau mới giật mình nói tiếp, “Ta
rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của An ca ca, diện mạo của ngươi so với người khác
mặc dù không có gì bất đồng, nhưng tổng quan lại đẹp hơn rất nhiều…”
Đức Tuyển nghe vậy vô cùng bất ngờ, nhịn không được
bật lên một tràng cười lớn, vang dội khắp nơi.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, chợt nhớ tới một
việc, nàng vội vàng đẩy hắn ra, rời khỏi lồng ngực kia, “Ngươi còn chưa nói cho
ta biết ngươi là ai, ngươi có phải là bằng hữu của An ca ca không?”
An ca ca?
Từ nãy đến giờ, hắn không ngừng nghe nàng lặp lại ba
từ này, ánh mắt nàng hoàn toàn tin cậy, trong giọng nói lại có phần thân mật,
rốt cuộc vị An ca ca này là ai? Đức Tuyển vô tình nhíu mày, trong lòng chợt có
một niềm xót xa, không phải hắn đang ghen tị với vị An ca ca này đó chứ?
“An ca ca là ai? Hắn là như thế nào với nàng?” Hắn
nhịn không được bật hỏi, vẻ mặt hơi khó chịu, đôi mắt đen láy nheo nheo lại.
Khương Đông Ly nở một nụ cười mê người, vui mừng hớn
hở trả lời, “An ca ca chính là An ca ca a, huynh ấy là nhi tử của A mã và ngạc
nương, cũng là tiểu ca ca thương yêu ta nhất, người trong phủ đều gọi huynh ấy
là Đức An bối lặc.”
Đức Tuyển nghe vậy giật mình cả kinh, đôi mắt chợt
xuất hiện một tia lạnh lùng.
Nữ tử trước mặt lại gọi song thân của hắn là A mã và
ngạc nương, còn nhận thức Đức An là huynh trưởng, chuyện này khó hiểu, A mã và
ngạc nương chỉ có hắn và Đức An là con, tại sao giờ lại xuất hiện một nữ nhi
được? Hay nàng chính là…? “Ngươi tên là gì?” Phút chốc hắn tiến sát lại,
mạnh mẽ nắm chặt lấy tay của nàng, trầm giọng lạnh băng hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên tối sầm lại làm
Khương Đông Ly sợ hãi, tay hắn như kềm sắt siết chặt lấy cổ tay nàng, nàng bỗng
nhiên cảm thấy nộ khí đằng đằng trước mắt dường như rất quen thuộc, trong lòng
chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình, gương mặt đang mỉm cười thoáng chốc hóa
tái xanh, “Ngươi…ngươi buông tay ra được không?” Nàng khẽ la lên, lập tức ra
sức giãy giụa, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm chính là phải chạy thoát khỏi
nam nhân kia, hắn khiến nàng vô cùng hoảng hốt và bất an.
“Muốn thả ngươi ra cũng dễ thôi, bây giờ hãy nói cho
ta biết tên của ngươi.” Đức Tuyển càng bước tới gần nàng, khuôn mặt cương nghị
kia kề sát gần chóp mũi của nàng, hai con ngươi đen láy phảng phất chút lãnh
huyết vô tình, gay gắt dò xét thái độ của nàng.
“Ta nói, ta nói, nhưng mà ngươi… ngươi làm ơn đừng
đứng gần ta như vậy được không?” Đông Ly đáng thương rên rỉ cầu xin, thanh âm
có phần run sợ.
Đức Tuyển nhếch mày, “Nếu ta nói không được thì sao
hả?” Nàng sợ hắn? Thật thú vị a, mới vừa rồi nàng còn phấn khởi cười nói, vô
cùng hoạt bát, chỉ vừa thấy hắn tức giận đã gợi lại chút kí ức đau khổ kia.
“Không được sao? Nhưng mà…” Làm sao bây giờ? Nên làm
cái gì bây giờ? Người này tại sao tự dưng lại trở nên hiểm ác như vậy, nàng sợ
nhất là nhìn thấy người khác nổi giận.
Khương Đông Ly chớp chớp mí mắt, từng giọt lệ rưng
rưng dâng trào trong hốc mắt.
“Nhanh nói đi. Tên ngươi là gì? Ta đã không còn đủ
nhẫn nại nữa.” Đức Tuyển cố ý nâng cao âm lượng để dọa nạt nàng.
“A – ” Khương Đông Ly sợ hãi bật kêu lên một tiếng, sợ
tới mức nhắm chặt mắt lại, hai hàng lông mi cong cong chịu không nổi cũng phải
run rẩy.
“Ta nói là được rồi, ngươi đừng hung dữ như vậy. Ta
tên là Khương Đông Ly. A mã, ngạc nương và An ca ca đều gọi ta là Ly nhi.” Nàng
đáp một cách tội nghiệp.
Câu trả lời của nàng