
với anh? Hảo vô lại! Nhưng là, cô làm chi đỏ mặt? Làm chi tức giận? Tại
sao nói không ra lời phản kích? Tại sao không thể tỉnh táo? Đầu trống
rỗng, mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm gương mặt mỉm cười của anh, đôi mắt đen thẳm,... từ khi nào miệng lưỡi cô lại kém cỏi rồi?
Mặt của anh càng ngày càng gần, cái miệng của anh cũng vậy, hơi thở
của anh phật ở trên mặt cô, lòng cô ngứa ngáy, khi anh nồng nhiệt nhìn
cô, cô cảm thấy hoảng hốt, suy yếu, không thể chuyên chú. Bởi vì cô cảm
giác được anh muốn hôn cô, đúng vậy a, anh giống như là muốn hôn cô. Ánh mắt anh nhìn cô dường như đã xuyên thấu lòng của cô, mạnh mở cánh cửa
tâm hồn cô! Cảm giác như cô đang trần truồng trước mặt anh, thật đáng sợ a!
Nữ lão Đại luống cuống.
"Em không thèm nghe anh nói nữa."
Kết quả chẳng qua là giận dỗi phun ra một câu. Dù sao như thế nào cũng nói không lại anh, chỉ chuốc thêm tức giận.
Trong mắt anh nụ cười càng sâu, thân thể áp sát chặn lên cô, cô thở không nổi, sắc mặt đỏ hơn, tim đập điên cuồng!
"Vậy tốt hơn chúng ta không nói nữa."
Ánh mắt anh như phát sáng, nồng nàn. Cô đỏ mặt bộ dạng thật đáng yêu, anh có thể cảm giác mặt của cô ở trong lòng bàn tay càng ngày càng
nóng.
"..."
Cô nhìn chằm chằm anh, không hiểu ý tứ của anh.
Mũi của anh nhẹ nhàng trượt trên cái mũi của cô, ánh mắt kiên định
soi vào mắt cô, tim kề sát trái tim đang đập cuồng loạn của cô.
"Chúng ta cũng đừng nói chuyện, chúng ta hôn đi, ừ?"
Cúi đầu, phủ lên miệng cô, kết kết thật thật hôn, đầu lưỡi nhiệt tình tách ra đôi môi cô thăm dò vào trong khoang miệng, cùng cô thân mật
đụng chạm, hôn đến cô thở không được.
"Sẽ có người nhìn thấy..."
Cô dời đi miệng, giãy dụa nói.
Anh ôm lấy người của cô, tiếng nói khàn khàn:
"Người nào? Chim? Hay là mây? Hay là cá dưới nước?"
Anh gặm cắn vành tai của cô.
"Em thật là thơm, thật mềm... Anh muốn ở trong thân thể em... Đối với em làm tốt chuyện sắc tình..."
"Anh đủ rồi đó."
Cô thở, anh càng nói càng sắc tình.
"Thí dụ như đem đem đôi tay thích đánh người của em trói chặt..."
Liếm hôn vành tai của cô, một đường kéo dài đến chiếc cổ trắng nõn.
"Sau đó thừa dịp trời tối, trăng cao, sắc tình xâm phạm em..."
Sau đó là bả vai.
Hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn, nói không rõ ràng lắm, biến thành lẩm bẩm than nhẹ.
Anh nói tiếp:
"Em tính tình thật xấu, có lẽ nên đem chân của em cũng trói chặt, thật tốt trừng phạt em."
Tay của anh chui vào trong áo cô, giật xuống chiếc áo lót, cách lớp áo mỏng, khẽ cắn nụ hồng trước ngực cô.
"Anh muốn dùng nụ hôn nhiệt tình để giáo huấn em, còn có dùng thân
thể của anh để trừng phạt em, khiến em hưng phấn đến không thể ngủ, mỏi
mệt đến không thể nằm mộng, để em hòa tan trong cơ thể của anh... Khiến
em giống như nước bị nhiệt tình hun đến bốc hơi, phải khóc cầu xin tha
thứ, đem em tràn đầy tinh lực ép khô..."
(Clair: TT^TT cứu ta với! Lão ca BT này, tán tỉnh dụ dỗ con người ta
lại có thể dùng những lời lẽ dâm loạn như thế. Ta còn là xử nữ a TT^TT)
"Anh... Đàm Hạ Thụ..."
Thân thể của cô bắt đầu mềm mại, ý chí lay động. Cô kiêu ngạo đâu?
Khí phách đâu? Dưới những nụ hôn sắc tình dầy đặc của anh hoàn toàn hòa
tan, sụp đổ.
"Sau đó... Anh muốn ở trong thân thể của em, đóng dấu..."
Cái miệng của anh, bắt đầu công kích hông của cô.
Thật là đáng sợ, cô cảm thấy rất hưng phấn.
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Níu lấy bờ vai của anh, muốn đem anh đẩy ra.
Anh kiên định lập trường, bất vi sở động, bắt đầu xé quần của cô, hôn lên cái khả ái...
Cô kinh hãi co rụt người lại, đầu gối áp sát đỉnh đầu.
"Ngô!"
Phanh, anh té khỏi ghế nằm, kinh ngạc nhìn Hùng Bảo Bảo đang nằm trên ghế, cô cấp tốc thở dốc, tóc phát loạn, đỏ mặt.
"Em... Em không phải cố ý."
Ngã đau sao? Anh đối với cô làm chuyện quá thân mật, làm hại cô quá hoảng loạn rồi mới có thể...
"Em..."
Hạ Thụ trố mắt, đầu chợt hướng lên, cười ha ha. Hai khuỷu tay lười nhác chống trên mặt đất, cười đến thở không nổi.
"Đừng cười ."
Bảo Bảo mặt đỏ như lửa đốt.
"Lão Thiên! Em đạp anh... Hơn nữa còn là ở thời điểm chúng ta hôn nhau... Bảo Bảo, em thật ác độc."
"Cười xong chưa?"
Bảo Bảo lúng túng. Nhìn anh cười to, nghe anh sảng lãng tiếng cười,
nhưng lại có một loại cảm thụ khoái trá, ấm ấp ở đáy mắt cô lưu động.
"Em không thích anh hôn em sao?"
Anh trát trát nhãn tình.
"Không phải."
Cô đỏ mặt, không tình nguyện thừa nhận. Nói thật là, cô cảm thấy anh
hại cô vừa hưng phấn lại rất kích thích, nhưng là loại kích thích này
đối với cô mà nói thật là quá xa lạ .
"Nhìn không ra em cũng có lúc xấu hổ."
Hạ Thụ cười liếc cô, có chủ tâm trêu chọc cô.
"Không phải là xấu hổ!"
Mặt càng đỏ, ngay cả lỗ tai đều đỏ, anh hoài nghi nếu tiếp tục náo đi xuống cô sẽ nổ tung!
"Là nhát gan."
Anh cười đến xấu xa.
"Không phải!"
Cô trừng anh một cái.
"Anh hôn em, em không muốn?"
Anh lười biếng hỏi.
"Uy!"
"Em không phải là không sợ trời không sợ đất ?"
"Uy!"
"Nga? Ác ác, anh đã đoán đúng, đối mặt với người đàn ông mà em thích, em sẽ thẹn thùng?"
Bảo Bảo nhảy xuống khỏi ghế nằm, ngồi lên Đàm Hạ Thụ, cưỡi ở ngang
hông anh, bưng