
út chốc
tung mình úp sấp trên người anh, ngửa đầu cười nhìn anh, ánh mắt phát
sáng như muốn nhìn thẳng vào tâm hồn anh.
Anh cười, vòng ôm lấy nàng.
"Em như vậy... sẽ hại anh rất hưng phấn."
Gương mặt gần như tinh khiết nhìn anh chăm chú, y nhiên có thể kích thích ham muốn của anh.
"Em rất vui vẻ."
Cô nói.
"Vì sao?"
Trong mắt của anh tỏa ra ấm áp.
Bảo Bảo mang theo men say nói:
"Em vô cùng phi thường hài lòng biểu hiện của anh!"
Sauk hi cùng anh hẹn hò rất nhiều lần, mới nghe thấy cô nói ra những
lời này, Hạ Thụ ngửa đầu cười to, không biết nên cảm thấy an ủi hay là
khổ sở?
"Trên thực tế anh chỉ triển hiện bảy thành công lực."
Anh nháy mắt mấy cái.
Cô cười ha ha, hai tay chiếm cứ lồng ngực ấm áp.
"Kia ba thành khác đâu?"
Thật là người tự đại.
"Ba thành khác?"
Buồng xe u ám, anh cười cùng cô tán tỉnh:
"Tạm gác lại em từ từ phát hiện, càng về sau sẽ càng đặc sắc..."
Nói giống như lời quảng cáo ở đầu mỗi bộ phim.
"Em rất nóng lòng xem anh còn có cái gì tuyệt chiêu?"
Cô cười chói lọi, nắm lỗ mũi anh, giống như đang cùng học sinh hư nói chuyện.
"Anh cho em một phương thức nhanh chóng ——"
Nhẹ gặm môi của cô, anh nói:
"Nếu như em tối nay lưu lại..."
Anh quyết định mang cô về nhà.
(Clair: Cái tên Hạ Thụ BT này, càng về sau ta càng phải công nhận hắn BT, quá... quá... quá mức BT >__< ** Phần sau vô cùng HOT, chống
chỉ định cho những ai dưới 18 tuổi – kể cả trên 18 tuổi cũng phải cẩn
thận, đến ta còn shock nữa là =.=...)
*****
Cảnh báo!!!!
Very... very... very... HOT!
Chống chỉ định: tất cả những ai dưới 18 tuổi! Ai không tuân theo hướng dẫn sử dụng, Clair không chịu trách nhiệm.
Khuyên nhủ: Mọi người nên cầm sẵn khăn giấy trên tay hoặc bông gòn cũng được, tóm lại là bất cứ cái gì có thể cầm máu đều được.
——-
Cơm nước no nê, vừa lúc tâm tình, chiếc xe thể thao nhanh chóng lách
vào bãi đỗ xe dưới đất tòa nhà. Đứng đợi thang máy đi xuống, anh liếc
nhìn cô một cái, cô cũng nhìn anh một cái, hai ánh mắt, tràn ngập sương
mù nguyên thủy ham muốn.
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đi vào. Anh ấn phím, lầu mười sáu.
(Clair: Phim bắt đầu, Clair vô can ** chạy chạy** **hai tay che mắt** Ta không thấy gì hết, không biết gì hết)
Thang máy đóng cửa, anh đột nhiên xoay người lại, đem cô áp vào tường nhanh chóng thực hiện một nụ hôn nóng bỏng. Cô bị nhiệt tình bất ngờ
của anh tập kích, mắt hoa lên trước kỹ thuật hôn cao siêu của anh. Anh
tùy ý thăm dò mọi ngõ ngách bí mật trong khoang miệng của cô, chiếc lưỡi nóng khiêu khích gợi lên ham muốn trong cô.
Da cô áp chặt vào vách, không ngừng thở dốc, ông một tiếng, cơ thể
của cô bay lên, luân hãm trong thân thể cường ngạnh vội vã của người
phía trước, luân hãm trong nụ hôn sâu mạnh mẽ đầy kích tình.
Thang máy lên tới lầu ba, nắm lấy mái tóc đen của cô, anh bắt đầu lấy miệng công kích làn da trắng ngần trước ngực, cô gục trên vai anh thở
dốc.
Lầu năm, bàn tay to trượt vào trong áo sơ mi, ẩn vào trong áo lót,
bao phủ ở nơi mềm mại ôn ngọc, ngón cái sờ qua đầu vú, cô run rẩy, bật
ra tiếng rên khẽ, từ đó bắt đầu tim đập rối loạn, hô hấp bể tan tành.
Lầu tám, bàn tay to hơi thô ráp của anh đi xuống, mơn trớn phần bụng
mềm nhẵn nhuyễn nị, chạy vào trong quần jean, sau đó có chút do dự, dọc
theo quần lót dao động, giống như suy nghĩ có muốn hay không vi phạm,
nhập cư trái phép vào khu rừng rậm yếu ớt.
Tay do dự lại kéo dài hơn những kích thích, cô hai tay chế trụ hai
vai của anh, suy yếu, chỉ muốn miễn cưỡng nằm xuống, nằm ở dưới người
anh, muốn vứt bỏ căng thẳng, để cho khát vọng tràn ra, mặc tình người
đến vơ vét tài sản.
Cô thở hào hển, ánh mắt hoảng hốt. Khi anh quyết định tiếp tục mạo
hiểm, thang máy dừng lại. Bọn họ đi ra khỏi thang máy, Hạ Thụ cầm chìa
khóa mở cửa, mở đèn, kéo cô vào nhà. Cô còn chưa kịp thấy rõ ràng nhà
của anh, đã lại bị anh ôm vào trong ngực, anh đá cửa, bưng lấy mặt của
cô hôn, chiếc miệng như lửa nóng, ướt át mà yêu cầu, cô thử hưởng ứng nụ hôn của anh, đầu váng mắt hoa .
Anh bỗng nhiên nói:
"Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ."
Hai tay ở trên người cô dao động.
"A?"
Bảo Bảo hưởng ứng nụ hôn của anh.
"Sinh nhật vui vẻ a."
"Di?"
Bảo Bảo thất thần, lui người nhìn anh.
"Hôm nay là sinh nhật em."
Anh tự tay giúp cô gạt đi mớ tóc rối bời bên má.
"Hôm nay là mười ba tháng một?"
"Đúng a."
"Làm sao anh biết ?"
Chính cô cũng đã quên.
"Lần trước chúng ta đi đua ngựa, khi ghi danh giấy chứng nhận, anh nhìn thấy. Anh có quà cho em ——"
Anh xoay người lại kéo ra tủ âm tường, lấy ra cái hộp giao cho cô.
Bảo Bảo ngây dại, ngây ngốc suy đoán cái hộp được bọc một cách tinh
mỹ (tinh xảo + đẹp đẽ). Anh nhớ sinh nhật của cô? Cô kéo ruy-băng, mở ra hộp giấy, nhìn thấy một quả cầu, bên dưới còn có đế.
"Đây là cái gì?"
Đàm Hạ Thụ nhấn nút bên cạnh cái đế, kéo ra một cái dây điện, đem đầu cắm cắm vào ổ điện, anh tắt đèn điện.
Thế giới trong nháy mắt chìm vào bóng tối, cô hai tay đang cầm lấy đế quả cầu, từ đấy quả cầu chuyển động, bắn ra vô số tia sáng, đánh vào
trên tường, trần nhà, bốn phía biến ảo quang ảnh, phấn