
n phải lo
lắng Cách Tát kỵ binh đánh lén. Cổ họng mẹ Tô Lạp cách đây 2 năm bị Cách tát kỵ
binh đánh đột kích, hoả thiêu lều trại nên bị khói làm cho hư.
Nghe Tô Lạp căm giận chỉ trích Cách tát quốc hung ác, Liên Kiều chỉ cảm thấy
việc không liên quan đến mình nên cứ hờ hững. Bất quá nghe Tô Lạp nói nàng đã
biết mình đi vào một không gian xa lạ, tên những bộ tộc, các địa danh nàng đều
không biết, chỉ may mắn là ngôn ngữ tương thông, không đến mức làm khó mình.
Nằm trong lều mười lăm ngày, Liên Kiều lần đầu tiên bước ra ngoài trướng. Bầu
trời xanh cùng với màu xanh của thảo nguyên sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ,
từng khối mây trắng theo gió bay đến, hít vào không khí trong lành thơm ngát của
thảo nguyên, giờ đây nàng mới cảm nhận được là mình đã sống lại.
“ Đó là mẹ ta cùng mẹ Màn” Tô lạp đưa cái tay nhỏ bé hướng về trước chỉ, nàng
nhìn theo tay phía trước ĐằngTtriệt cùng Màn lý đi ra.
“ Mẹ, người có thể đi được rồi” Tô Lạp hưng phấn hướng ĐằngTriệt phất phất
tay.
“ Đi, ta mang ngươi đi gặp bằng hữu mới” Tô lạp giữ chặt tay Liên Kiều kéo
nàng đi nhanh về phía trước. Vừa mới được một chút tất nhiên không tránh khỏi
vấp ngã, chạy đến trước mặt mọi người nàng có chút thở gấp. “Tiểu Lạp” Đằng
Triệt bước tới, một phen túm áo Tô Lạp, “Liên cô nương cơ thể vừa khôi phục sao
chống lại nổi sức kéo của ngươi”.
“ y” Tô Lạp lộ vẻ trẻ con ảo não nhìn nàng gãi gãi đầu ra vẻ biết tội.
Liên Kiều nhẹ nhàng cười: “không có việc gì”, mọi người đều có bộ dạng ngây
ngốc ngơ ngác nhìn nàng,không nghĩ tới nàng cười lại đẹp đến như vậy. Nàng không
rõ lén nhìn mọi người, lại nhìn hướng Tô Lạp thấy nha đầu này cũng có vẻ mặt cực
kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm vào nàng cười híp mắt. Nhíu nhíu mày, nàng nhìn Đằng
Triệt cầu cứu,
“ Đừng lo, bọn họ vì chưa từng gặp qua vị nữ tử nào xinh đẹp như vậy nên nhìn
đến choáng váng đó mà”. Đằng Triệt cười nói với nàng bằng giọng khàn khàn, giải
thích với nàng.
Xinh đẹp? Nàng nhất thời không tiêu hoá được lời của Đằng Triệt, kiếp trước
nàng tư sắc chỉ bình thường, cho tới bây giờ chưa ai dùng từ xinh đẹp nói vớ
nàng. Chẳng lẽ thân thể thật là một đại mỹ nhân?
“ Cha đã về”.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần, Tô Lạp hưng phấn chỉ về phía xa hướng thảo
nguyên mà kêu to.
Không lâu sau, bên tai đã loáng thoáng truyền đến âm thanh rầm rập, Liên Kiều
quay lại nhìn về phía đường chân trời, chỉ thấy một đường đen h
a chung với bụi. Dần dần mới phát hiện đó là một đoàn ngựa thồ đang chạy
đến.
Mỗi người một ngựa chạy ở hàng trước, hàng sau theo hơn mười con ngựa cao to,
cách sắp xếp như vậy cũng thấy được thanh thế có chút đồ sộ. Còn Tô Lạp thì đã
muốn nhảy vọt qua đó.
“Cha…” người còn chưa chạy đến trước mặt, nam nhân trên ngựa đột nhiên rút
roi, Liên Kiều nhất thời há hốc mồm, không nghĩ đến cái người Tô lạp xưng là cha
kia lại hướng nàng mà vun roi. Chỉ thấy cái roi kia giống như linh xà quấn trên
thân Tô Lạp lôi đi, Tô Lạp liền một mạch bị kéo lên ngựa, ngồi trong lòng nam
nhân kia.
“Ha ha, ha h tiếng cười của Tô lạp không ngừng quanh quẩn cùng khoái hoạt
vang lên trên thảo nguyên.
Cha của Tô Lạc là thủ lĩnh của bộ lạc, tên là Đạt Cách Lỗ, cũng chính là
người cứu Liên Kiều về từ trên sa mạc. Nàng không khỏi ngưng mắt nhìn hướng
người đang ôm Tô Lạp trên ngựa- mặt ngăm đen, cái trán rộng lớn mà ngay ngắn,
ánh mắt chất phát, bộ dạng giống người Mông cổ.
Rốt cục Đạt Cách Lỗ cũng dừng ngựa, đem Tô lạp ôm trong lòng buông ra, rồi
lập tức nhảy xuống ngựa. Nghiêng đầu đã nhìn thấy Liên Kiều đang đứng cách đó ba
trượng, ánh mắt dừng lại một chút theo sau đó là nụ cười sáng sủa, tay dắt Tô
Lạp hướng nàng đi tới.
“ Thân thể đã tốt hơn ?” Đạt Cách Lỗ cười đến sướng nhiên, giọng nói như
chuông đồng vang lên, cả khuôn mặt đều bừng sáng.
Liên kiều xoa xoa cằm: “Đã tốt hơn nhiều, đa tạ.”
“Ngô” Đạt Cách Lỗ đem nàng đánh giá nàng một phen, sang sảng cười, “ không
nghĩ tới ta cư nhiên lại cứu về một đại mỹ nhân a, ha ha..”
Lại khen nàng đẹp, Liên Kiều trong lòng không nhịn được tò mò nghĩ muôn lấy
gương nhìn xem khuôn mặt này đến cùng là mỹ tới độ nào, sao lại làm cho cái nhóm
người này nhìn nàng đến ngây ngốc, xem ra tử thần kia cũng không phải là không
có đạo đức.
Lúc này Đằng Triệt từ trong đám người đi ra, hai tay giơ lên cao, trong tay
đang cầm một chiếc cẩm bào thật dày, cung kính đi đến trước mặt Đạt Cách Lỗ, một
mặt đem cẩm bào khoát lên người hắn, mặt khác thì thầm bằng giọng khàn đục: “
Hán lạp mã da hồ hách hoa, vĩ đại na mẫu sơn thần, cảm tạ ngài đưa bọn họ bình
an trở về mảnh đất này, cảm tạ ngài.”(?)
Đạt Cách Lỗ vẻ mặt sung sướng quay sang nói với mấy chục tráng hán vài câu mà
Liên Kiều nghe không hiểu, nàng phỏng chừng đây là phiên ngữ, vị tráng hán nghe
Đạt Cách Lỗ nói xong liền đem tay trái nắm chặt thành quyền đặt trước ngực, nhìn
động tác cùng thái độ cung kính của hán tử này nàng hoài nghi Đạt Cách Lỗ thân
phận không đơn giản chỉ là thủ lĩnh thương đội, thân phận của hắn nhất định
không bình thường, bất quá thân phận của hắn cù