Insane
Yêu

Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32944

Bình chọn: 9.5.00/10/94 lượt.

Chuyện cũ.

Tôi từ nhỏ đã tỏ ra là một đứa trẻ thông minh hoạt bát, vì thế trong gia đình vốn có truyền thống trọng nam khinh nữ như gia đình tôi, tôi vẫn được bố mẹ yêu thương cưng chiều.

Tôi còn có một đệ đệ mới 5 tuổi, tên là Tô Lăng Tử, tôi gọi là Tô Lăng Quân.

Quân tử hai từ này ngụ ý là sống trên đời phải hành động như người quân tử, đừng làm tiểu nhân, đó là những gì ba mẹ mong đợi nhất từ hai chị em.

Đệ đệ không thích tên gọi Lăng Tử bởi theo cậu tên này có vẻ nữ tính.

Cuộc sống vui vẻ bình lặng trôi đi, cuộc sống rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, không có tổn thương gì dù nhỏ nhoi nhất đến với tôi, cho đến mùa hè năm ấy……..

Đó là năm tôi 14 tuổi, được ba dắt đi thành phố phồn hoa THượng Hải để tham dự hội chợ triển lãm, chuyến đi này đáng lẽ chỉ mình ba đi nhưng tôi kiên quyết nằn nì mẹ cho đi cùng ba thay vì về quê thăm ông bà ngoại.

Không ai hay biết những chuyện xảy ra vào mùa hè năm ấy vĩnh viễn làm mẹ tôi tổn thương và day dứt….

Đến Thượng Hải, ba mời một người hướng dẫn viên du lịch đưa tôi đi thăm thú thành phố, lần đầu được đến thành phố cổ kính và phồn hoa này khiến cô gái trẻ như tôi thấy ngây ngất thích thú.

3 ngày sau triển lãm kết thúc, ban tổ chức mời tất cả thành viên tới tham dự tiệc tối tại một du thuyền trên biển, buổi tối hôm đó ba mang tôi đi dự tiệc cùng.

Lần đầu tiên tham gia bữa tiệc sang trọng như thế tôi không khỏi bỡ ngỡ và ngượng ngập.

Ánh đèn hoa lệ, nam thanh nữ tú diện những bộ đồ sang trọng và quý phái nhất, họ vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ, sau lại cùng nhau khiêu vũ.Nhìn quang cảnh đó tôi thấy mình có phần lạc lõng nên bước ra khoang thuyền ngắm cảnh Thượng Hải về đêm.

Thuyền ngng bên sông Hoàng Phổ, từ đây có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ẩn hiện trên bầu tời phương Đông, còn có sao trời lấp lánh khiến cảnh sắc càng thêm mê người.

Nửa giờ sau tôi quay trở lại hội trường tìm ba nhưng không thấy ông đâu.

Hỏi chị Hiểu Lệ đi cùng mới biết ba lên tầng 3 gặp một vị khách quan trọng, biết thế tôi tìm đường lên tầng 3 tìm Trà Hương Thính.

Bước dọc hành lang một hồi tôi bắt gặp gian phòng tên là Trà Hương Gian, đoán đoán Trà Hương Gian và Trà Hương Thính chắc là một nên tôi nhẹ nhàng gõ cửa, sau lại phát hiện ra cửa không đóng hẳn mà chỉ khép nhẹ.

Tôi đẩy cửa đi vào trong phòng, bên trong là một căn phòng khách rất rộng và bài trí đơn giản, dưới ánh đèn mờ mờ thấy rõ vẻ cổ kính.

Bên trong không một bóng người, tôi liền quay người định đi ra thì nghe một tiếng “tách”, đó là tiếng đóng cửa.

Một thiếu niên trong bộ lễ phục màu đen, mắt nửa nhắm nửa mở, tôiy xoa xoa đầu từng bước tiến lại phía tôi.

Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi rượu tản mát từ người hắn, tôi bước nhanh qua, chưa kịp vượt qua người hắn, tôi thì đã bị kéo mạnh lại.

Cơ thể không chịu được đại lực nên lảo đảo, ngã lên trên tấm thảm trắng dưới nền nhà.

Mà hắn cũng thuận thế nằm luôn lên trên người tôi….

Sau đó chuyện gì xảy ra tôi cũng không còn nhớ rõ ràng nữa, chỉ mang máng lúc đó tôi đã cố giãy giụa và la hét.

Thời gian cứ trôi qua, tôi mệt mỏi vô lực giãy giụa chỉ có thể kêu gào khóc lóc, mang tất cả bi thương uất hận phát tiết ra ngòai theo thanh âm.

Không có ai tới cứu tôi, thanh âm duy nhất tôi nghe thấy lúc đó chỉ là tiếng thì thào trong men say của người đó, đó là một cái tên nữ nhân: “Tố Hành, Tố Hành…”.

Khi cửa phòng bật mở, tôi cuộn mình vào bên tường, ngẩng đầu nhìn thì thấy ba và mấy người nữa vọt vào, tôi òa khóc nhào vào lòng ba, không nhìn rõ được biểu hiện trên mặt ba lúc này, gương mặt ông đang há hốc, thở dốc, cổ họng nghẹn cứng không nói được thành lời.

Chuyện gì xảy ra sau đó tôi cũng không còn nhớ rõ.

Khi về tới nhà tôi cơ hồ như kẻ mất hồn, giấu mình trong phòng, không nói chuyện, không ăn cơm.

Mẹ cứ nhìn thấy tôi là khóc.

Ngày khai giảng tôi cũng không đi học, mãi đến khi bà ngoại tới thăm nom an ủi,tôi mới nhớ nhớ lại một chút chuyện xảy ra.

Bà run run xoa bàn tôiy già nua lên mặt tôi nói: “Muội muội a, con không thể cứ như thế này mãi được”.

Nói xong ôm tôi khóc nức nở.

Tôi cũng ôm bà khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho mọi ủy khuất trong lòng đều phát ra hết.

Tôi lại tiếp tục đến trường.

Sau khi vào học 3 tháng, vào một buổi chiều đông giá rét, trời đất âm u, mưa phùn rả rích, đang đi trên sân trường, tự nhiên tôi thấy mắt mũi sầm lại, lăn ra ngất xỉu.

Khi tỉnh lại tôi phát hiện ra mình đang nẳm ở bệnh viện, xung quanh giường là các bạn cùng lớp, cô chủ nhiệm, mọi người đều lo lắng nhìn tôi.

Chủ nhiệm lớp nói: “Ba mẹ em đang nói chuyện với bác sỹ, em cứ nằm yên ở đây”.

“Thế ạ” Tôi lên tiếng, kéo chăn lên đắp quanh người rồi rơi vào trầm mặc.

Một lát sau ba mẹ tôi trở lại, mắt mẹ còn sưng đỏ chứng tỏ mẹ vừa mới khóc xong.

Ba đi phía sau, có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với mẹ.

Mẹ đến ngồi cạnh nắm nắm tôiy tôi, ba đứng cảm ơn cô chủ nhiệm và mọi người.

Họ đi rồi tôi mới lên tiếng hỏi mẹ: “Con bị làm sao vậy?” “Không, không có việc gì cả”.

Mẹ không nói thêm được nữa nước mắt cứ rơi xuống.

Ba nhìn mẹ nói: “Em đừng có như vậy được không?” Sa