
Cô nũng nịu kháng nghị khiến Tề Thiệu Khải không khỏi bật cười, mặc dù
không trả lời, nhưng bàn tay lại ôm thật chặt eo nhỏ của cô, bộ mặt vui
vẻ hướng ngõ nhỏ đi tới. Vậy mà vừa đi được một đoạn, chào đón họ là một bóng người ở trước cửa nhà khiến nụ cười của anh ngay lập tức đông
cứng.
"A!" Đồng thời Đường Dĩ Kỳ cũng nhìn thấy cô gái đứng ở
cửa, không khỏi khẽ hô lên một tiếng, sau đó vẻ mặt hốt hoảng bất an
nhìn anh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng vậy! Cô gái xinh đẹp ở cửa chính là ——Trầm Tương Vân chính là điều gây phiền nhiễu trong cuộc sống ngọt ngào của bọn họ.
Cô ta thường xuyên tới cửa nhà Tề Thiệu Khải, cho dù Tề Thiệu Khải luôn
lạnh nhạt lịch sự mời cô ta về, không được mấy bữa, cô ta lại tới, hơn
nữa luôn điềm đạm đáng yêu, bộ dạng vừa nhìn đã thương, khiến Đường Dĩ
Kỳ luôn cảm thấy bất an.
"Thiệu Khải. . . . . ." Đau xót kêu tên Tề Thiệu Khải, trong mắt Trầm Tương Vân chỉ có anh, gần như Đường Dĩ Kỳ đứng bên cạnh không tồn tại.
"Em, em về nhà trước thì tốt hơn. . . . . ." Đường Dĩ Kỳ có chút bối rối, xoay người định về nhà.
"Không cần!" Nhanh chóng kéo cô lại, Tề Thiệu Khải đều nhìn thấy tất cả biểu
hiện trên mặt cô, mỉm cười dịu dàng, hơn nữa còn mở cửa sắt ra cho cô
vào."Trước hết em đi vào chờ anh, rất nhanh thôi."
Anh hiểu được
cô bất an điều gì, sợ hãi những thứ gì, mà anh tuyệt đối sẽ không để cho cô cảm thấy bất an khi qua lại với mình, như vậy sẽ không công bằng với cô.
Bị anh đẩy mạnh vào bên trong cửa sắt, Đường Dĩ Kỳ không
thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi vào, trước khi vào nhà, còn không
yên tâm quay đầu liếc mắt nhìn, lại lấy anh cười tươi, lập tức theo bản
năng cũng cười đáp lại, sau đó mới vào nhà.
Thấy cô đã đi vào
bên trong phòng, nụ cười trên môi Tề Thiệu Khải biến mất, mặt không thay đổi nhìn Trầm Tương Vân, lạnh lùng nói: "Tôi cho là tôi đã nói rất rõ
ràng, giữa chúng ta đã không còn gì, cô nghe rõ chứ? Không còn gì!"
Từ khi nói chuyện tại công viên nhỏ, cứ tưởng rằng mình đã nói rất rõ
ràng, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, không ngờ mấy hôm sau, cô ta
lại tới, lại còn hai, ba ngày lại tới, cho dù anh đuổi thế nào, nói
tuyệt tình thế nào, thì cô ta cũng không chịu buông tha.
"Vì cô gái đó sao?" Đầu ngón tay run run chỉ vào bên trong nhà, Trầm Tương Vân khóc lóc hỏi.
Trong khoảng thời gian gặp lại anh này, cô thường xuyên nhìn thấy hai người
bọn họ ở chung một chỗ, nếu cô gái kia không xuất hiện, anh sẽ quay lại
với cô chứ?
"Không liên quan tới Dĩ Kỳ!" Sắc mặt khó coi, Tề
Thiệu Khải cứng rắn nói: "Chúng ta đã chia tay, không còn liên lạc! Tôi
không phải nơi tránh gió cho cuộc hôn nhân bất hạnh của cô, cô đừng có
quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, mời về, đừng có quay lại đây."
"Nhưng mấy năm nay, em vẫn không quên anh, em yêu anh mà. . . . . ." Ôm anh, Trầm Tương Vân lẩm bẩm khóc.
"Cô chỉ thích bản thân mình thôi!" Lạnh lùng, anh hất tay cô ta ra, nói ra
những lời tàn khốc mà tuyệt tình."Thành thật mà nói, nếu không phải hôn
nhân của cô không hạnh phúc, nếu không phải chúng ta không khéo vô tình
gặp nhau ở nhà hàng, cô có thể nhớ tới tôi sao? Còn có thể nghĩ đến tìm
tôi sao? Sẽ không! Cô chỉ biết hưởng thụ cuộc sống phú quý vui vẻ, sớm
đã tôi quên rồi, không hề để tâm đến suýt chút nữa tôi đã chết oan uổng
rồi, nói không chừng ngay cả tên tôi có khi cô cũng không nhớ nữa."
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Bị những lời nói sắc bén làm cho nghẹn lời,
nhớ tới sự kiện của nhiều năm trước, Trầm Tương Vân cảm thấy rất xấu hổ
lại hối hận, cũng không còn cách nào cứu vãn.
"Cuộc hôn nhân này
là do cô lựa chọn, cô nên tự mình gánh chịu, đừng tìm kiếm sự an ủi ở
tôi, cô đi đi!" Lãnh khốc lại chân thật nói ra sự thật, hi vọng cô ta
đối mặt, đừng trốn tránh nữa.
"Em không đi! Không đi ——" Bỗng
dưng, cô ta thất thanh kêu gào, cả người nhào vào ngực anh ôm chặt không buông."Thiệu Khải, mấy năm nay em thật sự rất khổ. . . . . . Thật sự
rất khổ. . . . . . đối với em anh là người đàn ông tốt nhất, van xin anh ở bên em lần nữa! Nếu là bởi vì em đã có chồng, thì em có thể ly hôn . . . . . . em có thể ly hôn để sống cùng một chỗ với anh . . . . . ."
"Xin lỗi, tôi đã không còn tình cảm với cô nữa." Đẩy cô ra khỏi ngực mình,
Tề Thiệu Khải lạnh nhạt, đối mặt với bạn gái cũ đang khóc lóc cầu xin
không có chút cảm giác."Cô muốn ly hôn hay không là chuyện của cô, tôi
không liên quan."
"Em không tin! Năm đó anh đối với em tốt như
vậy, làm sao giờ có thể không còn tình cảm nữa?" Bị từ chối nhiều lần,
Trầm Tương Vân thẹn quá hóa giận ngang nhiên kêu khóc, đem tất cả sai
lầm đổ cho người vô tội."Là vì cô ta phải không? Là vì người phụ nữ bên
trong nhà anh, cho nên anh không chấp nhận em nữa phải không? Đều là do
cô ta ngăn cản phải không. . . . . ."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới Dĩ Kỳ!" Cáu kỉnh trách móc, sắc mặt Tề Thiệu Khải
xanh mét, đối với chuyện cô ta cố chấp không chịu hiểu lại còn giận chó
đánh mèo, trong lòng rất căm tức, vì vậy không để ý đến tình cảm và thể
diện lạnh lùng cảnh cáo."Cô mau đi đ