Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323370

Bình chọn: 9.00/10/337 lượt.

trước, nhưng sắc mặt có vẻ rất mừng

rỡ. Từ khi nghe bác sĩ nói Mễ Bối không có gì đáng ngại nữa, Mạc Ngôn Hy hớn ha hớn hở.

Đầu óc Mễ Bối vẫn còn chưa xác định được đâu là mộng, đâu là thật, hai mắt trân trối nhìn người con trai ngồi trước mặt.

- Dậy đi!

Mạc Ngôn Hy bị cô nhìn đến phát ngượng, cầm gối đập lên đầu Mễ Bối.

Mễ Bối đột nhiên nhớ tới chuyện Mạc Ngôn Hy nói không muốn nhìn thấy

mặt mình nữa, sắc mặt khẽ trầm xuống, giãy giụa chống tay định xuống

giường.

- Này! Này! Cô định đi đâu đấy? Tôi gọi cô dậy ăn cháo thôi mà! Hị

hị, vú Lý nấu cháo đậu xanh, còn có cả dầu vừng nữa, thơm lắm!

Mễ Bối như không nghe thấy gì, cố gắng lao ra khỏi tầm mắt của Mạc Ngôn Hy.

- Mễ Bối, tôi thế này mà cô vẫn còn giận à? Tôi chẳng?

Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa trừng mắt lên, tay giơ cao như muốn đánh Mễ

Bối. Mễ Bối vội rụt người, nhắm tịt mắt lại. Một lúc lâu sau, cô mới he

hé mắt ra, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy đang cười cười với mình, nụ cười rất

giảo hoạt.

- Được rồi, được rồi. Coi như tôi sợ cô. Người đâu mà cố chấp thế.

Tôi thay đổi ý kiến được không? Bây giờ điều tôi muốn nhất là có một đứa em gái.

- ???

Nhất thời Mễ Bối cũng không hiểu anh ta muốn gì.

- Ngu như heo!

Mạc Ngôn Hy cầm cái gối đập cho Mễ Bối một cái, lớn tiếng mắng:

- Tôi muốn cô làm em gái, có được không?

Mễ Bối mở tròn mắt ngạc nhiên, nhìn trân trối khiến Mạc Ngôn Hy đỏ bừng mặt.

Để che đậy sự lúng túng của mình, Mạc Ngôn Hy vội bê bát cháo lên, thô lỗ quát:

- Ăn hết đi!

Không ngờ Mễ Bối vẫn muốn xuống giường, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, không ngừng đưa tay ra hiệu.

- Cô muốn chết hả? Người ta đã hạ mình phục vụ cô thế này rồimà còn muốn đi?

Mạc Ngôn Hy trở mặt gắt lên:

- Đừng có mà quá đáng!

Mễ Bối ngẩn ra, nhưng vẫn khua khoắng chân tay đòi xuống giường.

Bà Mạc nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của Mạc Ngôn Hy, vội vàng chạy qua

xem, thấy Mễ Bối hoảng hốt nhìn mình, còn thằng ngốc con mình thì đang

mặt đỏ tía tai trừng mắt lên nhìn con bé.

- ?

Mễ Bối cuống quýt ra hiệu bằng tay với bà Mạc.

- Được rồi! Nhanh lên! Để mẹ đỡ con!

Bà Mạc vội vàng chạy tới đỡ Mễ Bối.

- Mẹ? Làm sao thế?

Mạc Ngôn Hy ngớ người ra nhìn Mễ Bối đang hoảng hốt xỏ chân vào đôi dép để dưới giường.

- Sao cái gì mà sao. Bảo mày học cách ra hiệu tay thì không chịu học! Thằng ngốc!

Bà Mạc trừng mắt lên nhìn con trai, rồi bật cười vui vẻ. Khi Mễ Bối

thư thái bước ra từ nhà vệ sinh, gã ngốc Mạc Ngôn Hy đã xấu hổ chạy đi

đâu không biết.

Gần đây, Mạc Ngôn Hy không trốn học nữa, số lần về nhà cũng ngày càng nhiều hơn. Bà Mạc có khi cố ý trêu:

- Nhóc con, dạo này sao ngoan thế?

- Kệ con!

Lần nào Mạc Ngôn Hy cũng hung hăng hét lên như thế.

- Có phải vì em gái con không?

Bà Mạc vẫn tiếp tục trêu con trai.

- ?

Thay đổi lớn nhất của Mạc Ngôn Hy chính là gần đây rất hay đỏ mặt. Lúc này, mặt anh ta đang đỏ bừng, không nói được câu nào.

Mễ Bối rất thích ngắm hoa, cô xin cả nhà để mình chăm sóc toàn bộ hoa trong vườn. Đến kỳ nghỉ hè, ngày nào Mễ Bối cũng ngắm hoa đến ngây

người ra.

Mạc Ngôn Hy tỏ vẻ coi thường:

- Cô không thấy vô vị à? Ngày nào cũng chơi cái trò chán ngắt này!

Mễ Bối mỉm cười nhìn người anh nuôi, lấy tay ra hiệu:

- Bọn chúng đều có tâm hồn cả mà.

Động tác của cô thanh nhã, không nhanh mà cũng không chậm, nét mặt cũng rất thư thái, như một nghệ sĩ đang múa vậy.

Mạc Ngôn Hy không hiểu ý Mễ Bối muốn nói gì, nhưng ở với nhau khá lâu, dù sao cũng có thể đoán được phần nàp ý của cô.

Trong nhà có một cây đàn Piano, mỗi ngày vú Lý đều lau chùi đến đen

bóng lên. Mễ Bối rất tò mò, không hiểu sao không có ai đàn bao giờ. Cây

đàn này rốt cuộc là của ai?

Một buổi trưa, ánh mặt trời nóng bỏng như đang thiêu cháy vạn vật

dưới mặt đất. Cả nhà họ Mạc đang ngủ trưa, còn Mạc Ngôn Hy thì đã ra

ngoài chơi. Gần đây thời gian anh ta ở nhà đã nhiều đến mức khiến bà Mạc bắt đầu cằn nhằn, sao tất thối lại vứt lungtung, sao muộn thế này mà

vẫn lên mạng không chịu đi ngủ, giờ thì bà đã rất giống một bà mẹ bình

thường rồi.

Mạc Ngôn Hy bị mẹ nói cũng bực mình, cãi lại mấy câu, nào là mẹ nói

nhiều thế không chán à, nào là sắp mãn kinh rồi đấy mẹ ơi? Sau đó, cứ mẹ một câu, con một câu, cãi qua cãi lại, thông thường đều là Mạc Ngôn Hy

không chịu nổi phải bỏ chạy.

Nghĩ tới đây, Mễ Bối bất giác mỉm cười, ngôi nhà này vì có thêm một gã vô lại đáng yêu mà ấm áp hơn rất nhiều.

Mễ Bối càng lúc càng thích cười hơn, gặp ai cô cũng cười tít mắt lại. Mạc Ngôn Hy cũng hay nói:

- Đúng rồi! Cười lên mới xinh chứ!

Nghĩ đến Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối lại mỉm cười.

Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn không có người nào, hơi lạnh của máy điều hoà phảng phất mùi hương, thoang thoảng của hoa nhài. Ở nơi mát mẻ cách biệt với thế giới bên ngoài này, Mễ Bối không hình dung nổi cái

nắng oi ả của mùa hè ngoài đường phố. Cô cảm thấy mát lạnh, trong lòng

cũng rất thư thái. Đi qua đi lại, Mễ Bối cảm thấy vô vị,bèn đi ngắm hoa, đi tắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây Piano kê ở góc phòng.

Cây đàn đen bóng, sáng như mái tóc dài của Mễ Bối. Mễ Bối lè lưỡi với bóng của mình hiện lên trên n


XtGem Forum catalog