Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323515

Bình chọn: 8.00/10/351 lượt.

những hoa văn chạm trổ trên

thành giường, đôi mắt buồn, hụt hẫng.

- Khục?

Đột nhiên, tiếng ho của Mạc Ngôn Hy vang lên ngoài cửa. Mễ Bối phấn khởi quay đầu lại. ?oAnh ấy chưa đi?

- Nếu như? em gái anh yêu cầu anh ở lại, anh có thể suy nghĩ về chuyện hủy buổi hẹn tối nay. Thế nào?

Dứt lời, hai mắt anh ta mở to nhìn chằm chằm vào Mễ Bối. Hai má Mễ

Bối hồng lên như hoa đào tháng ba, xấu hổ cúi đầu, ngượng nghịu không

biết phải làm sao, cuối cùng đành ngẩng mặt lên, đưa tay kéo kéo vạt áo

Mạc Ngôn Hy, tỏ ý muốn giữ lại.

Quả nhiên, Mạc Ngôn Hy đã bỏ buổi hẹn.

Lý do là: trời nóng quá, anh ta không muốn ra khỏi nhà.

Cho dù thế nào đi nữa, Mễ Bối cũng rất vui vẻ. ?oVì mình mà anh ấy đã bỏ cả cuộc hẹn, như vậy chứng tỏ mình cũng có chút địa vị trong lòng

anh ấy?.

Mai là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, mùng 7 tháng 7 Âm lịch.

Tự nhiên, Mạc Ngôn Hy đích thân xuống bếp, lại còn đuổi cả vú Lý định vào giúp ra ngoài. Đây đúng là chuyện lạ, có một không hai. Từ bé đến

giờ, anh chàng này luôn coi thường những người đàn ông đứng trong bếp,

cứ như hễ đàn ông mà vào bếp hay có chuyện gì đó liên quan đến bếp đều

là biến tính cả vậy. Mễ Bối rón ra rón rén lại gần cửa bếp, định xem gã

công tử vừa vui buồn bất thường này rốt cuộc vào bếp làm gì. Vừa mon men đến gần, một mùi nồng nồng, ngấy ngấy đã sộc vào mũi. Mễ Bối lại gần

Mạc Ngôn Hy, khẽ chạm tay, dùng ánh mắt hỏi anh đang làm gì.

- Chưa thấy người đàn ông nào vừa lãng mạn lại vừa tinh tế thế này bao giờ hả?

Sau khi tự khen mình, Mạc Ngôn Hy liền đắc ý cười lên mấy tiếng:

- Mai là Lễ Tình nhân rồi. Cái này là để chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai đó.

-??

?o Cái thứ đen đen, sền sệt đó là quà tặng cho ngày mai sao? Tuy hơi xấu xí nhưng mùi vị có vẻ rất hấp dẫn.?

Mễ Bối đưa tay quệt một chút cho lên miệng, hai mắt sáng lên. Ngọt

qúa! Lại hơi đăng đắng. Ăn xong vẫn còn đọng lại dư vị trong miệng!

- A!

Mễ Bối tỏ vẻ thích thú, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mạc Ngôn Hy.

- Ngon không? Sôcôla mà ?othiếu gia? đây đích thân làm tất nhiên là

không ai bì kịp rồi. Hi hi. Mễ Bối, em biết không, cái này là để tặng

cho người mình yêu nhất ăn đấy! Ví dụ như bạn gái của anh vậy!

Mễ Bối nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy, trong lòng bỗng nhói đau như bị kim chích, ủ rũ đi ra ngoài.

Mễ Bối bỏ đi. Mạc Ngôn Hy thẫn thờ đứng nhìn theo bóng dáng cô đơn

của ?oem gái?, hai bàn tay đang bận rộn đột nhiên buông thõng xuống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rơi đúng vào nồi sôcôla còn đang nóng?

Ngay hôm sau, mặt trời còn đang vất vả leo lên khỏi dãy núi xa xa,

Mạc Ngôn Hy đã vội vã ra ngoài, trên tay vung vẩy hộp sôcôla đã vất vả

làm cả đêm qua. Cổng đã mở, người đã ngồi trên chiếc xe hơi đỏ quen

thuộc, nhưng xe vẫn chưa nổ máy. Lúc ra khỏi cửa, Mạc Ngôn Hy vẫn còn

rất vui vẻ, miệng huýt sáo líu lo. Nhưng vừa ngồi lên xe, ánh mắt anh ta lập tức sầm xuống, thẳng tay vứt hộp sôcôla sang một bên.

Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn vầng dương mới đang ló rạng, cặp mắt đen

tuyệt đẹp sẫm một màu u tối. Điệu bộ ủ rũ đó đâu phải là của một thanh

niên tràn trề nhựa sống,hạnh phúc trong tình yêu? Ve đột nhiên kêu râm

ran, tiếng kêu ầm ĩ, chói tai. Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm mắng chửi gì đó, đang định nổ máy xe thì bất ngờ bị cô gái trong gương chiếu hậu làm cho giật mình, run nhè nhẹ.

- Mễ Bối? Sao em lại ngồi đây?

Mạc Ngôn Hy ngạc nhiên hỏi.

Lúc này Mễ Bối mới từ từ mở mắt, há miệng ngáp dài một cái. Sau đó cô mới để ý thấy ánh mắt tức giận của Mạc Ngôn Hy đang nhìn mình, sắc mặt

hoang mang.

?

Thì ra cô đã ngồi trong xe cả đêm.

- Trời sáng rồi, em xuống xe đi!

Mạc Ngôn Hy bực bội xuống xe, mở cửa cho Mễ Bối. Mễ Bối giờ mới tỉnh

hẳn, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp của mình, ra sức lắc đầu.

- Về đi. Anh đi có hẹn, em đi theo làm gì?

Mạc Ngôn Hy bực tức gắt lên.

?

Vẻ oan ức hiện lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Mễ Bối, cô nắm chặt

lấy dây an toàn, giữ chắt quyết không buông, những đường gân xanh trên

mu bàn tay nổi hết cả lên.

- Đi ra nào! Đừng làm trò đó nữa được không?

Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa định chui vào trong xe kéo Mễ Bối ra.

Mễ Bối lắc đầu lia lịa, đôi tay nắm chặt dây an toàn không hề buông

lỏng.Cô muốn đi cùng Mạc Ngôn Hy, xem người con gái được ăn sôcôla do

chính tay anh ta làm là người thế nào. Mạc Ngôn Hy có vẻ đã giận thật,

trừng mắt, quát thẳng vào mặt Mễ Bối:

- Em có biết làm thế đáng ghét lắm không? Có hiểu anh nói gì không đấy? Đừng làm bộ đáng thương nữa, tự vào nhà đi!

?oĐáng ghét lắm? Mình lại làm anh ấy tức giận rồi ư?? Mễ Bối cắn môi, không nói tiếng nào, cánh tay đang nắm chặt đai an toàn cũng buông ra.

- Mau xuống xe, vào nhà đi!

Mạc Ngôn Hy thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng cũng mềm lòng, giọng nói đã dịu đi rất nhiều. Mễ Bối ngoan ngoãn xuống xe, động tác rất nhẹ

nhàng, cứ như đứa trẻ vừa mới phạm lỗi vậy. Mạc Ngôn Hy lắc mạnh đầu, cố ghìm nén không nhìn theo cô, ngồi lên xe phóng vút đi.

Mặt trời mùa hè vẫn đang ra sức trèo lên núi, hơi nóng dần đẩy lui

cái lạnh của buổi đêm. Ve vẫn kêu, tựa như tiếng cười chế giễu, những

đám mây lững l