The Soda Pop
Yêu Cậu Bạn Thân

Yêu Cậu Bạn Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324325

Bình chọn: 9.5.00/10/432 lượt.

ét như thế sao?

Mặt Quỳnh Lam cứng lại. Sao lại vô lý như vậy? Lập tức quay mặt xuống nhìn

chiếc điện thoại, mã vùng là chỗ cô. Quay mặt ra phía cửa phòng, hình

dáng quen thuộc đã về, dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp hoàn hảo này

thì sẽ chẳng nhầm với ai được.

Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đã ngấn

nước, đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Dù đã nhiều lần Nhật Minh đi

đi rồ về về thế này nhưng lúc nào trở về, biểu hiện của Quỳnh Lam luôn

vậy. Mặc dù có hơi thái quá.

Lau vội nước mắt vừa rơi khỏi mi, Quỳnh Lam quát to:

-Đồ đáng ghét, sao cậu không đi luôn đi?

Nhẹ bước đến trước mặt Quỳnh Lam, đôi tay thon dài khẽ lau đi nước mắt, mỉm cười, một cái lướt môi nhẹ và ôm dịu dàng:

-Tớ đã nhớ cậu chết đi được!

Cái chạm môi cũng chẳng còn xa lạ, ấm áp vô cùng, mỗi lần như vậy, Quỳnh Lam luôn cảm thấy an toàn.

Ôm chặt lấy Nhật Minh, Quỳnh Lam khóc nấc lên, thật sự sống ở cái nơi xa

lạ này làm Quỳnh Lam thấy tủi thân kinh khủng, tiếng nói cũng chẳng

thông thạo, thỉnh thoảng đi học còn có những đứa còn chêu chọc, thậm chí đuổi còn đuổi cô về!

-Cậu thì nhớ ai chứ?

-Tất nhiên nhớ thỏ rùa của tớ rồi!

Mỉm cười vỗ nhẹ chiếc lưng nhỏ của Quỳnh Lam, cậu luôn cảm thấy nhớ cái mùi hương thơm trên tóc Quỳnh Lam.

Và tất nhiên chỉ mình Quỳnh Lam mới có!

Gió thổi bay nhẹ nhàng những bông hoa bồ công anh, nơi này là điểm dừng

chân của Quỳnh Lam và Nhật Minh sau khi đi chơi thỏa thích dưới ngoại ô!

Ngồi dưới gốc cây to, Quỳnh Lam từ từ bóc chiếc kẹo socola đặt trên chiếc kem của mình.

Quỳnh Lam là một cô nàng mê socola. Có một lý do vô cùng vớ vẩn, là từ ngày

nhỏ đi học cùng Nhật Minh, cứ đến cuối tuần là cậu được tặng bao nhiêu

socola, những con gấu bông đẹp, những khung ảnh có hình Nhật Minh được

chụp trộm từ xa…

Tất cả đều qua tay Quỳnh Lam xử lý. Socola thì

giữ lại ăn, còn gấu bông đưa cho mẹ gửi trại mồ côi hay bất kì điều gì

mẹ muốn làm.

Vậy nên bây giờ dù có là socola gì thì Quỳnh Lam

cũng có thể giải quyết. Nhưng mà thật sự thì có ăn nhiều đến đâu người

Quỳnh Lam cũng chẳng thể lớn lên được. Chẳng bù cho lúc bé!

Duỗi

thẳng chân tựa lên thảm cỏ xanh, đôi chân nhỏ xinh đi giày búp bê trắng

cực hợp với chiếc váy chấm hồng. Nhìn dễ thương vô cùng!

-Nhật

Minh, cậu đi rồi về mua cho tớ được mấy thứ thế này à? Quà của tớ đâu?

Gấu bông của tớ đâu? Hay lại tặng hết cho mấy em mắt sâu chân đai của

cậu rồi?

Cắn một miếng kem nhỏ, Quỳnh Lam liếc Nhật Minh một cái sắc lẹm.

-Tớ Không phải là món quà trời ban cho cậu sao? Đẹp trai thế này, dễ thương thế này, học giỏi thế này còn muốn sao nữa?

-Hứ, đấy là quà ông trời tặng cho tớ, thế còn quà cậu tặng đâu? Không có thì nói luôn đi, lại còn bày đặt.

Chu đôi môi hồng hồng, Quỳnh Lam chẳng thèm chấp!

Tự nhiên, Nhật Minh cúi xuống, môi chạm môi.

Quỳnh Lam ngạc nhiên tột độ, chẳng phải cô đang ăn kem sao? Như vậy sẽ rất…bẩn!

Mở to hai mắt, hành động này là sao? Có phải giống trong mấy phim nước

ngoài không? Nhật Minh đang, ôi trời, chẳng dám nói nữa, có phải cậu ta

ăn đồ tây nhiều quá nên cũng hoá Tây luôn đúng không?

Mà chắc chắn không phải, Quỳnh Lam cũng ăn sao nhiễm? Cậu ta có phải là đã hôn quen rồi đúng không?

Ôi trời, thật chẳng có tâm trí đâu nghĩ nữa, nói chung là cái lưỡi của cậu ta đang trong miệng Quỳnh Lam!

Quỳnh Lam, làm gì đi chứ, sao người cứ cứng đơ thế này, chết rồi chết rồi, làm sao đây?

Đang định ngồi dậy thì đã thấy tay cậu ta giữ đằng sau đầu. Ở đâu ra cái tên dê xồm này chứ?

Chẳng nghĩ được cách nào, Quỳnh Lam cắn mạnh vào môi Nhật Minh.

Nhật Minh đẩy nhẹ Quỳnh Lam ra, nhẹ chạm vào chỗ bị cắn khẽ nói:

-Con thỏ rùa mà căn đau vậy sao?

Máu chảy xuống khoé miệng, một chút máu đã chảy vào trong miệng Quỳnh Lam, mùi tanh xộc lên mũi.

Giật mình, có phải Nhật Minh đã đau lắm không? Có phải là Quỳnh Lam đã làm

đau Nhật Minh? Quỳnh Lam ngốc nghếch, chỉ vì một nụ hôn thôi mà?

Rút lấy chiếc khăn ướt chuẩn bị sẵn trong túi bánh, Quỳnh Lam đưa tay lên lau nhẹ nhàng vết máu, miệng không ngừng xin lỗi:

-Xin lỗi, tớ không cố ý, tớ sai rồi, cậu đau lắm à?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỳnh Lam, Nhật Minh càng cố tình kêu:

-A, đau!

Quỳnh Lam thấy vậy cố gắng làm nhẹ nhàng và cảm càng cảm thấy có lỗi hơn. Lục đồ trong chiếc balo nhỏ, may thật, vẫn còn miếng dính.

Bóc ra,

lấy kéo cắt nhỏ cho vừa vết thương, Quỳnh Lam dính vào khoé miệng cho

Nhật Minh. Nhưng sao Nhật Minh cứ kêu đau mãi thế này?

-Xin lỗi, cậu đau lắm sao?

-Ừ, sao có người nào ác độc như cậu chứ? Đau quá!

Nhìn khuôn mặt Quỳnh Lam nhăn nhó, Nhật Minh đang cố gắng nén tiếng cười,

nhưng mà chẳng thế nín nổi nữa. Nhật Minh cười thành tiếng, Quỳnh Lam

sao lại còn dính miếng dính ngược chứ?

-Cậu cười cái gì? Cậu không đau à?

-Không, cậu bị lừa rồi,haha!!

Rồi Nhật Minh lại lăn ra cười! Ôi chết cười với cô nhóc này mất thôi!

-Cậu đi chết đi, ném thẳng balo vào người Nhật Minh, Quỳnh Lam không quên ấn tay vào cái chỗ mình cắn và đã được dính ngược.

Không đau lúc không động vào chứ ấn khủng khiếp thế này làm sao mà chịu

được,Nhật Minh thì cứ cố đẩy thay Quỳnh Lam ra, nhưng