
đột ngột nhỉ?
-A! Đâu? Làm gì có gì? Tớ xem đồ, xem đồ ý mà.
Nhật Minh lắc đầu cười, còn giấu giấu cái gì chứ? Thật là trẻ con quá đi mất!
-Mẹ Phương có chuẩn bị đồ ăn đó, cậu tự vào tủ lạnh mà lấy.
Nhớ ra chuyện này…
-A, Nhật Minh, tớ phải về trước chín giờ tối, giờ đã năm giờ rồi…
-Rồi, tớ sẽ chở cậu về sớm, đi ăn đi!
Quỳnh Lam gật đầu vui vẻ bước vào bếp, tự nhiên dừng lại.
-Oa, hộp gì đẹp thế này?
Mở ra, là nước hoa! Mẹ Phương chi đáo quá, còn chuẩn bị cả thứ này nữa.
Quỳnh Lam xịt thử vào người, mùi nước hoa đậm bay ra. Thật là, sao mẹ
Phương lại mua lọ này chứ?
Quỳnh Lam bỏ lại lọ nước hoa, đi vào tủ lạnh, thản hiên hát hát…
A, trong này có pizza này, cả bánh bông nữa, trứng cuộn. Quỳnh Lam bỏ vao
máy quay hâm lại cho nóng, giờ chỉ chờ Nhật Minh xuống!
…
-Này, mẹ chuẩn bị cái gì thế?
Nhật Minh từ trong phòng bước ra, chắc vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt kìa.
-Cậu đi sấy tóc đi!
Quỳnh Lam phẩy phẩy tay.
-Không có!
Nhật Minh thản nhiên, hỏi tiếp:
-Mẹ có để lại bigmax không?
-Ở nhà ai ăn cái đó chứ? Mẹ phương để trứng cuộn, pizza và bánh bông thôi.
-Ít vậy?
-Cậu không ăn thì thôi!
Quỳnh Lam chu môi, ngồi vắt vẻo trên bàn đung đưa chân đợi đồ ăn.
Nhật Minh tới gần, định bế Quỳnh Lam lên thì đột nhiên, khuôn mặt cậu tối sầm lại, đi cách xa Quỳnh Lam ra:
-Cậu đã xịt lọ nước hoa màu đỏ đúng không?
Quỳnh Lam vui vẻ gật đầu:
-Ừ, tại thấy nó đẹp!
Mặt Nhật Minh nhăn lại:
-Trong một tiếng nữa, đừng tới gần tớ quá năm mét!
Ngạc nhiên, Nhật Minh chưa bao giờ ra điều cấm cho Quỳnh Lam như vậy:
-Tại sao?
Nhật Minh gắt nhẹ:
-Sao chưa đọc hướng dẫn đã dùng? Trên đấy có ghi tiếng Pháp mà?
Quỳnh Lam thắc mắc, chạy lại chỗ lọ nước hoa, mở ra đọc…
Khuôn mặt trở lên đỏ ửng! Cái gì thế này? Không phải chứ? Nước hoa này là
để…để dùng cho…trời ơi! Sao mẹ Phương có thể lam vậy chứ? Lọ nước hoa
người lớn vậy mà sao có thể…? Ôi trời…đêm động phòng sao?…Cái gì? Nhiệt
tình sao…? Ặc ặc…Quỳnh Lam thật không dám nghĩ!
Quỳnh Lam quay qua Nhật Minh:
-Tốt nhất là nên mười mét, đừng tới gần tớ! Trong khoảng phòng tối, ánh sánh từ màn hình điện thoại chiếu ra phát
sáng khoảng gian nhỏ. Chiếc máy sưởi toả ra từng đợt khí ấm áp…
Mẹ Phương thật là…sao lại có thể làm vậy chứ? Cả ngôi nhà chỉ có một toilet và một phòng ngủ không lớn…
Vì quá muốn giải quyết mà không thể nhịn được. Quỳnh Lam gõ cửa phòng Nhật Minh để xin đi vào. Nhưng sao đây, cái cửa chết tiệt tự nhiên đóng lại
và khoá luôn…còn cái cửa phòng toilet hình như cũng không hoạt động…
Quỳnh Lam ngồi góc tường, bắt Nhật Minh ngồi góc tường đối diện. Mặt đỏ ửng
nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để xoá đi cái cảm giác ngại
ngùng.
Cái mùi của nước hoa này thật kinh khủng, sao có thể chứ?
Sau mười năm phút, cái mùi đó càng nồng nặc…Quỳnh Lam chẳng biết ý gì
hết! Mở điện thoại như vậy chỉ để sự tập trung của Nhật Minh gim trê
người cô thôi!
-Tắt điện thoại đi!
Nhạy Minh lên tiếng,
Quỳnh Lam ngốc! Sao có thể không đọc tác dụng của nó mà đã dùng chứ?
Thật không ngờ cuộc đời Nhật Minh lại phải có cái kiểu ngồi sát vào góc
tường thế này. Mà còn cái ghế nữa. Gì mà thấp thế? Biết chân Nhật Minh
dài thế nào không?
Quỳnh Lam giật mình, đưa hai tay ôm ngực:
-Này, định giở trò à? Cậu bắt tớ tắt điện thoại đi để tối, để cậu…
Quỳnh Lam chưa nói hết câu đã bị Nhật Minh nói chèn:
-Để làm gì?
-Tất nhiên là để…để…
-Quỳnh Lam, không tắt đi là tớ tới gần đó!
Bỗng nhiên, Nhật Minh cũng rút điện thoại ra, định gọi cho Quang thì…chẳng có vạch sóng nào hết!
Hơi gắt nhẹ, Nhật Minh ném chiếc điện thoại sang bên cạnh.
-Chết tiệt!
Quỳnh Lam nghe thấy vậy thì xí một tiếng rồi chu môi:
-Cậu bực mình thì thay đổi được gì à?
-Thế tớ không bực mình có thay đổi được gì không?
Quỳnh Lam cứng họng, đúng rồi, không bực mình cũng chẳng thay đổi được gì!
-Bực mình thật đấy.
Nhật Minh ngồi ở góc, cố gắng nín thở để không hít phải cái mùi gây tê kia:
-Quỳnh Lam, không phải tại cậu sao?
Quỳnh Lam khoanh tay, bĩu môi quay mặt vào tường:
-Tất cả là tại cậu, ai bảo cậu đưa tớ tới đây chứ?
Nhật Minh cũng chẳng để yên:
-Ai bảo cậu kêu đói chứ?
-Vậy ai bảo cậu hỏi?
-Thế ai bắt cậu viết trong điện thoại như vậy?
-Cậu giỏi lắm, đó là lỗi tại cậu lục đồ của tớ trước!
-Sao cậu không ghi ra giấy?
Quỳnh Lam ghì chặt tay, tên đáng ghét kia, còn cãi cố sao?
-Nhật Minh, tưởng giấy cậu vẫn lục chứ?
-Ai nói cho cậu giấy tớ lục? Bằng chứng đâu?
Ôi trời! Thật là tức chết đi chứ. Phải ngồi thế này gần ba mươi phút nữa chắc Quỳnh Lam chết mất thôi.
…
Quỳnh Lam nhặt tờ giấy dưới chân, sau khi đọc, đôi má của Quỳnh Lam ửng hồng.
Mẹ Phương, dù sao Quỳnh Lam và Nhật Minh cũng có em bé, sao mẹ còn muốn có sớm như vậy chứ?
Thật là, Quỳnh Lam còn hai ngày nữ mới tới sinh nhật, cô vẫn còn là mười bảy tuổi đó. Sao mẹ Phương có thể đầu độc vào suy nghĩ trong sáng của cô
vậy? Huhu…
Thật sự quá khó khắn để
có thể nói…nhưng cái thứ mùi chết tiệt kia sau một tiếng vẫn không hề
giảm. Nó…không phát ra từ người Quỳnh Lam nữa, mà đẩy vào không khí mùi
nồng hắc…gây mê.