Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Cậu Bạn Thân

Yêu Cậu Bạn Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 7.5.00/10/472 lượt.

o vừa nhìn thấy khuôn mặt đấy, liền hét ầm lên rồi chút nữa là theo cân nặng đổ xuống sàn máy bay…

Đưa cho Nam chiếc bút dạ rồi kéo chiếc khoá áo khoác ra, “Bác” béo xoay

lưng lại, để lộ mảng áo trắng lớn bên trong, ngồi xuống, mắt chớp chớp

nói:

-Anh, ký đi!

Quỳnh Lam xém chút nữa là phì hết mỳ tôm ra ngoài…

Nhìn bà cô ấy chắc cũng không còn trẻ nữa…có khi là có chồng rồi, vậy mà…

Quỳnh Lam lắc đầu, lại tiếp tục ăn, cứ coi như không có Liên quan tới mình mà sụt sịt hết hộp mì lớn rồi chuyển sang cốc coca cỡ bự.



-Em không phải không quan tâm đấy chứ?

Nam dựa lưng lên ghế, nhìn thành quả của Quỳnh Lam mà cười cười…

Cô nhóc quay mặt ra phía cửa sổ, ấn ấn chiếc máy ảnh để chụp mây, thật sự cũng không quan tâm tới người bên cạnh đang nói gì…

Nhìn chữ số dán trên màn hình điện thoại, cô nhóc thở dài thượt…

Ngủ đã đủ, ăn cũng đủ, nghịch cũng đủ, đi toalet cũng xong, vậy mà sao vẫn còn những năm tiếng?

Điên mất thôi! Mọi lần đi Pháp mất bảy tiếng là đã quá lâu, vậy mà giờ phải

đi đi lại lại trong cái khoảng trống bé tẹo này đến mười lăm tiếng! Mẹ

ơi, lâu thế thì Quỳnh Lam sao chịu nổi?

-Này, em không thể ngồi yên chút xíu sao?

Nam hình như đang hối hận về cái vụ đổi chỗ ngồi theo hình thức quái dị. Từ lúc ngồi đây, ngoài lúc cô nhóc ngủ ra thì không có một phút nào bình

yên!

-Anh có thể ngồi chỗ khác mà!

Quỳnh Lam hất hất mặt vê chiếc ghế trống dãy ngồi giữa, rồi lại cắm cúi tìm quyển báo sau ghế trên.

Đúng rồi, Nam có thể ngồi chỗ khác mà, việc gì phải ngồi đây rồi kêu người ta trật tự chứ?

Nhưng…Nam không thích. Thế thôi!

-Đây không phải ghế của em nên không thể muốn lam gì thì làm được!

Quỳnh Lam hứ một cái, mắt vẫn không rời tập báo mỏng đầy những chữ tiếng Anh dài.

-Đây không phải ghế của anh nên cũng không thể bắt người khác làm theo ý mình được!

Cứng họng!

Cô nhóc này, đã phớt lờ anh lại còn dở cái giọng đó ra nữa! Haiz…đúng là không biết tầm ảnh hưởng của anh rồi!

Nam gọi một suốt cơm sốt và một ly rượu đỏ, ăn và uống để kìm nén cơn xấu hổ…

-Này, em muốn đi toalet!

Quỳnh Lam đá đá chân Nam, ai nói anh ngồi đây để chắn đường cô chứ?

-Đó là chuyện của em, không thể bắt người khác làm theo ý mình được!

Hừ! Được rồi! Không làm theo ý mình sao?

Quỳnh Lam lườm Nam một cái sắc lẻm, ai bảo chọc giận cô chứ?

Bụp!

Cú sút mạnh dưới đầu gối bằng đôi giày đông dày.

-Chừa đi nhá! Hôm nay em không rảnh để nói chuyện!

Quỳnh Lam bước qua đôi chân dài, hất mũi nhìn khuôn mặt đang nhăn lại, cúi gập người xuống xoa phần vừa có một sự động chạm lớn…

-Này, em không sợ gẫy chân người khác sao?

Quỳnh Lam vẫn cứddi về phía toalet, tay dơ dơ chiếc túi màu hồng, đựng tiền xinh xinh…



Nam cười phì,tự nghĩ:

“Trong đó thì đáng bao nhiêu chứ? Nếu anh mà gẫy chân thật thì thế giới sẽ mất đi một nhân tài hiếm có! Cũng phải nổi hơn cả tin đồn Michael Joseph

Jackson qua đời! Lúc đó, xem cảnh sát xử tội em thế nào!”



Trong toalet nhỏ xíu, Quỳnh Lam nhìn xuống hình vẽ có người vừa ngồi vừa giật nước toalet rồi lại thêm hai cái gạch chéo. Khẽ nhăn mặt, may mà học

vật lý cũng biết chút chút…

Lại nhìn vào những hộp kem đánh răng nhỏ xíu rồi chiếc bàn chải màu trắng bọc trong gói.

Hehe, lại có trò để nghịch rồi…



Đổ hết tất cả kem đánh răng từ trong các hộp nhỏ ra bồn rửa tay, Quỳnh Lam thích thú nhìn dòng nước cuốn nhỏ chảy xuống bên dưới…



Đứng nghịch một lúc khá lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa…

Ặc! Quỳnh Lam quên là mình đang ở nơi công cộng…

Dọn đống gói ném vào thùng rác, Quỳnh Lam rửa vội tay rồi mở cửa đi ra…

Nhưng mà…lại là mơ rồi…

Trời ơi! Làm cho Quỳnh Lam tỉnh dậy đi mà… Ôi trời ơi!

Đau tim tới chết mất thôi!

Trước cửa toalet là dáng người cao lớn. Khoé miệng cong nhẹ, đưa tay búng vào cái trán

trắng nõn, giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên:

-Thái độ đó, rất tốt!

Cô nhóc thấp thấp xoa xoa cái trán vô tội, nhăn mặt:

-Không phải nói là hai ngày sao? Sao lại tới đây để theo dõi tớ?

Kéo thân hình nhỏ bé đẩy lên khoang hạng nhất, nơi cô gái xinh đẹp đang ngồi chờ…

-Minh!

Giọng nói dịu dàng, mềm mại, vô cùng dễ nghe vang lên. Khuôn mặt trái xoan ngước lên nhìn Nhật Minh cười nhẹ nhàng.



Khuôn mặt đang ngạc nhiên trở lên cứng đờ. Sao lại là cô gái đó? Ngồi cạnh

Nhật Minh? Lại còn gọi tên thân mật như vậy nữa? Hai người đó, là đã

tiến tới bước nào rồi?

Quỳnh Lam trợn lớn mắt, nhìn chằm chằm vào hai bát súp còn dở…

Vậy là hai người đó cũng đã ăn cùng nhau?

Bỗng nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ lại vang lên:

-Minh, em gái anh thật dễ thương!

Quỳnh Lam nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế thứ quái quỷ đang bốc cháy trong người mà quay ra cười cười:

-Chắc cô không biết rồi, tôi là người yêu của Nhật Minh, không. Nói chính xác hơn là vợ sắp cưới!

Quỳnh Lam nhấn mạnh từng từ như sợ người nghe bỏ xót bất kì một chữ nào…

Nụ cười nhẹ nhàng lại vang lên, cô gái lấy tay che miệng, đôi chân dài vắt lên nhau đúng kiểu con nhà cao quý:

-Minh à, em gái anh thật có khiếu hài hước đó! Nhìn cũng giống anh lắm.

Quỳnh Lam! Quỳnh Lam! Dìm xuống, dìm cái cảm giác khó chịu đó xuống. Tốt nhất lúc nà