
“Ha…… Ha…… Hô! Suyễn chết ta, đến nơi đây…… hẳn là…… là có thể chứ!”
Một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục tân nương chật vật tránh trong cái
thùng rác lớn ở một ngõ nhỏ tối đen, trên trán mồ hôi rơi xuống làm xót
mắt, nhưng nàng chính là híp mắt lại, gắt gao nhìn động tĩnh bên ngoài,
không dám có hơi chút phân tâm.
“5 phút, đều không có tiếng
bước chân, hẳn là bỏ xa bọn họ rồi?” Tháo xuống ren trơn trượt vướng bận trên tay, cô gái quăng vào thùng rác, rồi mới thật cẩn thận từ trong
thùng rác, lén lút bả đầu tìm hiểu.
“Bọn họ đi rồi sao?” Yên
lặng tỉ mỉ miêu tả qua mắt to, cô gái cẩn thận nhìn ngoài ngõ mỗi một
cái bóng dáng chớp lên qua, không dám có gì sơ thất, lỗ tai cũng chuyên
chú nghe tiếng vang gì khả nghi.
Một hồi lâu sau –
“Có thể đi, đều 10 phút, bọn họ hẳn là buông tha cho.” Cô gái kéo làn váy
cưới đứng lên, một trản đèn đường đầu ngõ nhỏ mờ nhạt loáng thoáng chiếu ra một đôi không có mang hài, vết thương luy luy bạch ngọc, xem ra nàng vừa rồi là chạy như thế nào cùng với chạy đoạn đường rất xa.
Rón ra rón rén đi đến đầu ngõ hẻm, cô gái dựa tường, bả đầu chậm rãi hướng bên ngoài tìm hiểu.
“Không nửa bóng người, thật tốt quá!” Khóe môi gợi lên một chút mỉm cười vui sướng, nàng nhỏ giọng may mắn.
Đi trở về thùng rác lớn, nàng cởi lễ phục tân nương vướng chân vướng
tay trên người ra quăng vào thùng rác, ở trong lễ phục tân nương, nàng
còn có mặc một bộ quần áo.
Ngẩng đầu nhìn ánh sao của bầu trời đêm ảm đạm, cô gái thấp giọng nói: “Lúc này không đi, còn đợi khi nào?”
Nàng hít sâu một hơi, đi đến đầu ngõ nhỏ lại nhìn một hồi lâu sau,
liền lớn mật đem chân ra bên ngoài một bước, nhưng vào lúc này.
“Mau! Các ngươi đến đầu kia tìm, nhớ rõ đem từng cái địa phương đều
phải cẩn thận điều tra, lão bản phân phó, nhất định phải đem người bắt
đến, nếu không không thể trở về, cho nên các ngươi nhất định phải đem
người tìm ra!”
Lộn xộn tiếng bước chân, đi theo mệnh lệnh phân biệt hướng địa phương khác nhau tán đi.
Cô gái nhanh chóng thu hồi chân, thầm kêu một tiếng không xong, “Thảm ! Bọn họ làm sao có thể đuổi tới nơi này?”
Nàng vụng trộm liếc mắt ra phía bên ngoài dò xét một cái, “Cái lão tặc kia thế nhưng phái nhiều người như vậy tới bắt ta, xem ra lần này hắn
thật sự bị buộc nóng nảy!”
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền gần đến, nàng vội vàng trốn đằng sau thùng rác lớn.
“Cái này nên làm cái gì bây giờ? Lão tặc phân phó tìm không thấy người lại không thể trở về, bọn họ người nhiều như thế, không cần bao lâu ta
nhất định sẽ bị bắt.” Nghe được tiếng bước chân nguyên bản hướng nàng mà đến vòng cái phương hướng khác, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khúc
tất, ôm chân sát tường mà ngồi. “Nếu muốn cái biện pháp, nhất định nghĩ
cái biện pháp!”
Nhưng là có biện pháp nào có thể cho nàng thuận lợi bỏ chạy đây?
Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nàng bình tĩnh tự hỏi.
Vì dự phòng vạn nhất, trước đó nàng đều chuẩn bị tốt, chính là nàng
không nghĩ tới lão tặc sẽ phái ra người nhiều như vậy đến bắt nàng, nếu
không có nhóm người này, muốn chạy trốn liền đơn giản hơn……
Đúng vậy! Nếu làm cho bọn họ nghĩ đến nàng không ở nơi này, bọn họ sẽ
đến địa phương khác tìm, như vậy kế hoạch của nàng là có thể tiếp tục,
nhưng là phải làm như thế nào đây?
Cô gái tự hỏi, đồng thời khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn lễ phục tân nương trong thùng rác, một cái ý tưởng hiện lên ở trong đầu.
“Ta nhớ rõ gần chỗ này…… làm như vậy hẳn là có thể chứ?”
Nàng nhìn động tĩnh bên ngoài ngõ nhỏ, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn
kém 5 phút liền đêm khuya, 5 phút này chỉ có thể xin ông trời phù hộ
đừng làm cho bọn họ tìm được ta.” Nói xong, nàng khinh thủ khinh cước
xuất ra lễ phục tân nương, không dám làm ra một chút tiếng vang gì.
khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân, ở đây là nhẹ nhàng.
Nàng ôm lễ phục cẩn thận tránh ở sau thùng rác, hai mắt thẳng nhìn đồng hồ, tâm treo thật cao.
Còn có 4 phút, a! Tiếng bước chân lại xuất hiện.
Còn có 3 phút, tiếng bước chân càng lúc càng gần! Cô gái lau mồ hôi lạnh trên trán.
Còn có 2 phút, thượng đế a, xin người phù hộ ta, trăm ngàn đừng để bọn họ tìm được ta. Cô gái ở trong lòng cầu nguyện.
Còn có 1 phút, nàng một bên cố gắng kéo thân lui đến sau thùng rác,
một bên nhắm mắt chuyên chú lắng nghe tiếng bước chân chính hướng một
ngõ nhỏ khác đi đến.
Mau một chút! Mau một chút a, cô gái giao nắm tay càng nắm càng nhanh, rồi mới –
Một trận tiếng xe động cơ ở trong đêm đen vang lên, nàng mạnh mở mắt ra, đến đây!
“Nhanh chút! Chúng ta mau đưa rác trong ngõ nhỏ này thu dọn, thu xong
liền đi, nghe nói nơi này thường thường có chuyện ma quái, vừa mới tôi
giống như thoáng nhìn mấy cái bóng đen đang chớp lên, làm tôi sợ muốn
chết!” Người tới nói tiếng Anh dày đặc giọng Mexico, trong đêm khuya im
lặng có vẻ đột ngột dị thường.
“Thật vậy chăng? Cậu ở nơi nào
thấy ?” Một giọng nói tiếng Anh không chuẩn khác vang lên, là có đặc làn điệu của người nước Nga.
“Ai nha! Hiện tại thảo luận cái này cái gì? Chúng ta mau đưa rác thu dọn xong, lát lại nói với