
tranh không hình thù
nhưng vô cùng bắt mắt.
Quân chậm rãi bước từng bước trên thảm cỏ êm ái, ngửa cổ hít no nê một
phổi không khí trong lành thơm mùi trà ướp hoa lài. Thời tiết của Bảo
Lộc có thể nói là vô cùng dễ chịu, ngày không quá nóng, đêm lại thoáng
mát, chính vì lí do này cô chẳng muốn đi đâu xa quê mình.
Đi được một đoạn, Quân thấy một băng ghế dài nằm đơn độc giữa một khoảng cỏ. Sự trơ trọi của nó khiến cô muốn đến ngồi xuống… bên cạnh.
Ở nó, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của chính mình. Một mình chơi vơi
giữa nắng giữa gió vẫn trơ lì như gỗ đá. Trong cái âm u ngàn năm huyền
bí của màn đêm, chiếc ghế lặng lẽ nhìn về một phía như đang đợi chờ một
ai đó.
Một người nào đó đã từng hỏi “nếu một ngày tao biến mất, mày có đi tìm
tao không?”. Quân khi đó không cần suy nghĩ mà khẳng định “tao sẽ không
đi tìm, nhưng tao sẽ ở lại đây đợi mày về”.
Thực ra lúc đó theo tính toán trẻ con của mình, cô nghĩ việc đi tìm một
người hết nơi này đến nơi khác sẽ rất mệt, ở một chỗ chờ đợi sẽ khỏe hơn rất nhiều.
Sau này khi người đó biến mất thật, cô mới hiểu ra chờ đợi đáng sợ đến
mức nào. Trong lòng đã có lúc nguyền rủa người viết ra ca khúc “đợi chờ
là hạnh phúc”. Tác giả đó rõ ràng chưa bao giờ thật sự chờ đợi ai. Thực
chất chờ một người chính là hành động tiếp tay cho thời gian bào mòn
niền tin. Nhất là khi cô càng không chấp nhận người đó sẽ không quay về
nữa thì ngày tháng lê thê lại càng chứng minh cái sự thật ấy.
Lặng lẽ ngồi xuống thảm cỏ êm ái ẩm sương, Quân dựa người vào ghế, đầu
ngửa ra nhìn lên trời, ánh mắt u uất không còn cách nào che giấu, màn
sương mờ nhạt trong mắt vừa lạnh lẽo vừa cô độc.
Từng cơn gió mang theo hơi thở của đêm khẽ khàng vây quanh cô tạo thành một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô cứ trầm tư như thế, không hay biết trên chiếc ghế trống vắng kia có một người vừa ngồi xuống.
Thiên ban đầu chỉ ngạc nhiên khi thấy một người ngồi dưới đất bên cạnh
một chiếc ghế, muốn đến gần xem người đó đang làm gì. Ngồi xuống rồi mới phát hiện ra đó chính là cô gái mới đến sống cùng nhà ngày hôm nay.
Đến bây giờ anh mới thật sự nhìn kỹ cô, mái tóc mềm như dải lụa đen khẽ
lay động trong gió mông lung huyền ảo, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối
nhưng đôi mắt lại nổi lên rất rõ ràng. So với cô gái cười cười nói nói
trong bàn ăn, cô gái lúc này là một con người hoàn toàn khác.
Anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt cô đang giấu đi một nỗi đau rất lớn,
ánh mắt cô độc tìm kiếm một điều gì đó đến mức hoang mang, đôi vai nhỏ
thu lại phòng bị. Cô gái ban nãy trong bàn ăn luôn tỏ dễ gần nhưng anh
lại cảm thấy vô cùng xa cách, còn cô lúc này, anh cảm thấy mình có thể
chạm vào suy nghĩ của cô, nó đang bộc lộ rất chân thật.
Quân nghĩ gì đó rồi cúi đầu cười chua chát, khi ngẩng lên gương mặt đã
trở lại bình thản như mặt nước hồ thu, đôi mắt khoác lên màn sương lạnh
che đi tất cả suy nghĩ, khóe môi cong cong thấp thoáng nét bất cần.
Cô không hề hay biết mọi biểu cảm của mình đều được thu vào đôi mắt chăm chú quan sát của Thiên. Đầu mày anh theo từng diễn biến trên mặt cô mà
từ từ nhíu sát lại, đôi mắt đẹp hút hồn xoáy chặt cái nhìn thăm dò vào
cô.
Quân lại ngửa đầu nhìn trời, căn cứ vào một số kiến thức thiên văn đọc được trên mạng, cô bắt đầu tìm kiếm chòm sao Bắc Đẩu.
Trông bộ dạng cô lúc này rất giống một đứa trẻ đang vô tư ngắm sao, dáng vẻ u uất đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Cái gáo nước, cái gáo nước…”
Sau hơn năm phút dùng tay chỉ chỏ lên trời, Quân bắt đầu mỏi cổ, bất lực mà thốt lên:
“Nó ở đâu kệ nó đi! Tìm không ra!”
Thiên lúc này không thể tiếp tục im lặng, bây giờ ngồi im hay đứng lên
bỏ đi cũng sẽ bị Quân phát hiện. Hơn nữa trông cô lúc này rất vui mắt.
Anh đột nhiên muốn chọc cô một chú.
“Đồ ngốc!”
Quân bị tiếng Thiên làm cho giật mình nhưng không nghĩ người vừa nói
đang đối thoại với mình nên không đáp lại, cũng không đoái hoài đến việc nhìn xung quanh xem ai đang nói.
“Hướng Bắc ở đâu mà tìm ở đó?”
“Đâu biết đâu.”
Quân đã nhận ra người đó đang nói chuyện với mình.
“Vậy tìm bao giờ mới ra?”
“Thì khi nào thấy thì tức là lúc đó tìm ra.”
Quân lúc này mới quay đầu qua lại để tìm người con trai đang đối thoại
với mình. Anh ta đang ngồi ngay trên băng ghế dài, cúi đầu nhìn cô.
Ban nãy ngồi trong bàn ăn cô đã không nhìn kỹ, giờ mới để ý anh ta trông khá bảnh. Từ bên dưới nhìn lên thế này, cô có thể thấy trọn vẹn cái
nhìn sâu thẳm của anh ta đang chụp lên mình, đôi mắt hút hồn như đầm
nước đêm đen, gương mặt cuốn hút đẹp như một tác phẩm điêu khắc, mái tóc bồng bềnh xõa vài sợi trước mắt trông rất lãng tử.
Trước vẻ đẹp mê hoặc không đền mạng thế này, ít ai có thể cưỡng lại mong muốn sở hữu. Trong khoảnh khắc đôi mắt Quân chạm vào tia nhìn của
Thiên, cô có thể cảm thấy trong lòng mình vừa có một cơn động đất tàn
bạo quét qua.
Nhưng cảm giác ấy vụt đến vụt đi nhanh như một cơn gió, cô nghi hoặc
phải chăng cơn chấn động đó chưa hề xảy ra. Bối rối thu lại cái nhìn đặt trên mặt anh, cô nhặt