Old school Easter eggs.
Yêu Đôi Môi Em

Yêu Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325161

Bình chọn: 7.00/10/516 lượt.

rời dần dần khuất sau ngọn núi, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng, cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa trên cửa sổ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dịu dàng.

Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, hai tay duỗi thẳng, lặng lẽ nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì, không có cảm giác, không muốn suy nghĩ, cũng không muốn làm gì. Từ sau khi Khương Hạo rời bỏ cô, cô thường xuyên cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ, nó giống như một dòng nước đang chảy, từ trong suy nghĩ của Lạc Tiểu Phàm lan đi khắp nơi, khiến cô luôn chìm đắm trong bóng đêm của sự cô đơn.

Bỗng dưng Lạc Tiểu Phàm ngồi bật dậy, hình như cô đã không chịu đựng được sự cô đơn, lắc mạnh đầu, đứng lên. Cô mở cái máy tính để đầu giường, kích chuột vào bài hát mà cô vẫn thích, ngay lập tức, một giai điệu du dương lọt vào tai cô, hình như chỉ có bài hát này mới có thể thay Lạc Tiểu Phàm nói lên tâm trạng:

Vì anh mà em quên mọi thứ

Những lời nguyền rủa giấu kín trong chiếc bình thủy tinh

Tự cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn thận

Âm thầm yêu anh

Không cẩn thận, không nhìn thật kỹ

Phát hiện ra anh còn quá nhiều bí mật

Hình như em không phải là duy nhất của anh

Bởi vậy anh luôn tỏ vẻ bất cần

Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tới anh

Anh cũng đừng tưởng rằng anh là giỏi giang

Chỉ một trò chơi thôi, em không muốn thua chính bản thân mình

Cứ cho rằng trong lòng em còn nhớ tới anh

Cũng chỉ là một điệp khúc lãng mạn mà số phận đã an bài

Anh có thể để lại cho em

Thêm một vài hồi ức đẹp

Những điệp khúc lãng mạn…

Lạc Tiểu Phàm cũng nhớ tới Lâm Nam Vũ, nhớ tới nụ cười của anh, nhớ tới dáng vẻ anh khi giận dữ, cô không nhịn được bật cười, sự xuất hiện của Lâm Nam Vũ ít nhiều gì cũng làm nhạt bớt hình ảnh của Khương Hạo và làm giảm bớt nỗi đau trong tâm hồn cô.

Có người nói, nếu muốn cứu vớt linh hồn mình khỏi nỗi đau thất tình thì hãy bắt đầu một tình yêu mới! Tâm hồn bạn tự nhiên sẽ được giải phóng. Mình có thể không? Mình có còn đủ trái tim để yêu không? Lạc Tiểu Phàm cười chua chát, mình cảm thấy hình như mình đã mất đi khả năng yêu một ai đó.

Chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, Lạc Tiểu Phàm ấn nút nghe, đó là đồng nghiệp ở công ty cũ, Tùy Thiên Thiên. Sau khi rời khỏi công ty đó, lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:

- Tiểu Phàm, tối nay cậu có rảnh không?

Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi:

- Thiên Thiên, có việc gì không?

- Ồ! Là thế này, tớ có mấy tấm vé tham gia dạ tiệc của ông Tổng giám đốc cũ.

- Ồ! – Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ.

- Nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều anh chàng đẹp trai cũng tham gia, mà toàn là người giàu có. Tớ biết cậu mới thất tình, ra ngoài cho đỡ buồn! Nói không chừng gặp được tình yêu mới, Lệ Lệ và Đào Đào cũng đi, họ bắt tớ nhất định phải rủ cậu đi cùng. Cậu đi nhé! Chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp nhau.

Lạc Tiểu Phàm đang định từ chối, nhưng nghe nói Lệ Lệ với Đào Đào cũng đi, đúng là lâu lắm rồi cô không gặp họ, mặc dù thời gian làm việc chung không dài, nhưng ngày trước họ cũng thường cùng đi chơi với nhau. Lạc Tiểu Phàm nghĩ một lát rồi nói:

- Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?

- 7 giờ, bọn tớ ở chỗ ngã tư trước nhà chờ cậu, ba người bọn tớ sẽ lái xe tới đó đón cậu. Không được thất hẹn đâu đấy!

- Được, tớ chờ các cậu.

Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Tiểu Phàm cũng tốt hơn nhiều. Cô khẽ uốn người, thầm nghĩ, ở nhà cũng chán, thôi cứ ra ngoài cũng được, lâu lắm không tham gia các hoạt động xã hội rồi.

Mở tủ quần áo ra, mặc bộ nào được nhỉ? Không biết là ba người họ sẽ mặc quần áo như thế nào! Hy vọng là đừng mặc giống nhau. Cô cầm một bộ trang phục dạ hội màu đỏ, hình như hơi nổi bật, bỏ xuống; lại cầm lên một bộ đồ màu đen, soi mình trong gương, lắc đầu, gần đây sắc mặt cô hơi xấu, mặc bộ đồ này trông tối quá. Bỗng dưng nhìn thấy chiếc váy màu trắng như công chúa, cô đưa tay ra, cảm thấy hơi buồn. Bộ đồ này là do Khương Hạo tặng cô nhân dịp sinh nhật 22 tuổi. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm rất hạnh phúc, có người thích mình, quan tâm mình, luôn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã biến mất, nhìn lại chiếc váy này, sao cô có thể không đau lòng?

Lạc Tiểu Phàm lấy chiếc váy xuống, đó là một chiếc váy quây ôm ngực, phần hông có một sợi dây lụa màu trắng, bên dưới rủ xuống như chiếc váy của một nàng công chúa. Chiếc váy này hợp với giấc mơ được làm công chúa của mọi cô gái. Khi Lạc Tiểu Phàm lần đầu tiên nhìn thấy nó,

cô đã thích mê. Nhưng khi đó cô và Khương Hạo vẫn còn là học sinh, không có nhiều tiền, không ngờ Khương Hạo lại lén cô đi làm thêm ở quán bar vào buổi tối, dùng tiền kiếm được mua cho Lạc Tiểu Phàm chiếc váy này. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm cảm động trong suốt một thời gian dài, cô cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất trên thế gian, vậy mà bây giờ chiếc váy này lại như đang cười nhạo thứ hạnh phúc ngắn ngủi đó của cô.

Lạc Tiểu Phàm chầm chậm thay quần áo, chiếc váy vẫn vừa vặn với thân hình cô, chỉ có đi