
Vũ Triết đứng cách đó không xa, gương mặt không có cảm xúc gì, dường như
đang nghĩ gì đó, thấy có người gọi liền quay lại khẽ đáp rồi theo bước y tá Lý
vào phòng.
Anh vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng “hứ” lạnh tanh của Liễu Tư Thần, hơn nữa
cô cũng chẳng thèm nhìn anh, chỉ nói chuyện với bác sĩ, dáng vẻ xa cách ấy rõ
ràng muốn nói: Đừng lại gần tôi.
Lâm Vũ Triết cười đau khổ một cái rồi gật đầu chào bác sĩ Hác, chọn một chỗ
cách cô không xa cũng không gần rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn không hề rời cô.
Bác sĩ Hác nhìn hai người một hồi rồi mỉm cười hài lòng: “Như thế này mới đúng,
mang thai đâu phải chỉ là chuyện của mình người mẹ, bố cũng có trách nhiệm quan
trọng, bố mẹ cứ cãi nhau thế này thì chăm con cái làm sao được chứ?”
Liễu Tư Thần sầm mặt lại không nói gì, Lâm Vũ Triết chủ động hỏi: “Bác sĩ Hác,
Liễu Tư Thần sắp đến ngày sinh, có việc gì cần chú ý không ạ?”
Cuối cùng Liễu Tư Thần cũng có phản ứng, cô nhếch mép cười nhạt: “Buồn cười
chưa, con do tôi sinh ra, liên quan gì đến anh?”
Lâm Vũ Triết thở dài, liếc mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục thành khẩn nói: “Bác sĩ
nói đi, tôi sẽ ghi nhớ.” Anh lấy chiếc PDA mang theo bên người ra, chăm chú ghi
lại những lời bác sĩ nói, chỗ nào không hiểu còn cẩn thận hỏi lại kỹ càng.
Cả khoa sản đều nói, Lâm Vũ Triết chính là ông bố chuẩn mực mà họ đã gặp, đẹp
trai, lại dịu dàng, ân cần, mỗi lần Liễu Tư Thần đi khám thai, anh đều có mặt,
đúng là hình mẫu của người đàn ông mới. Có điều, Liễu Tư Thần cứ để ngoài tai
mấy lời bình phẩm đó, ít nhiều do chuyện đã xảy ra trước đó, vì thế cô mới ngứa
mắt với Lâm Vũ Triết đến vậy.
Lâm Vũ Triết cũng biết vậy, chẳng qua anh đang muốn bù đắp những lỗi lầm trước
đây, cho đến khi giành được trái tim của Liễu Tư Thần, những gì anh làm luôn là
không đủ, dù sao khó chữa nhất vẫn là vết thương lòng.
Anh tưởng rằng cả đời này anh không thể tiếp tục yêu người nào khác được nữa,
nhưng không phải vậy, anh đã biết rõ trái tim mình bị hấp dẫn bởi người con gái
trước mặt đã bước vào thế giới của anh. Hơn nữa, bây giờ họ còn có con, một đứa
con thuộc về hai người, cứ nghĩ tới điều đó là anh lại cảm thấy rất ấm áp,
chẳng phải sao, anh sắp làm bố rồi.
Sau đó, Liễu Tư Thần không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi một bên nhìn anh, cảm
xúc trong lòng thật khó tả. Cô biết Lâm Vũ Triết muốn bù đắp, nhưng anh đã làm
tổn thương cô quá nhiều, cô còn chưa thể tha thứ cho anh, nhưng bây giờ giày vò
anh thế này, trong lòng cô cũng không dễ chịu chút nào, đúng là mâu thuẫn tới
cực điểm.
Lúc ra ngoài cửa bệnh viện, Lâm Vũ Triết đi ngay sau cô. Trời vừa mưa xong,
đường trơn, có một số chỗ còn thành vũng nước, anh sợ hãi khi nhìn cô tránh
từng vũng nước. Cuối cùng, không chịu được nữa, anh chạy lên trước ngăn cô lại:
“Đường khó đi, anh lái xe tới đây đưa em về nhà nhé!”
Cô không muốn nhận lấy thứ tình cảm này nên đẩy tay anh ra, khẩu khí chanh
chua: “Buông tôi ra, không cần anh quan tâm.”
“Tư Thần, em nghe anh một lần được không?” Lâm Vũ Triết cũng bắt đầu cứng
giọng, nhưng thấy gương mặt xanh xao của cô, lại cảm thấy khổ cho đứa con của
anh, anh lại mềm lòng, giọng nói gần như khẩn cầu: “Anh sợ em xảy ra chuyện,
thật đấy, nể mặt con, em để anh đưa em về đi.”
Liễu Tư Thần sững lại không nói gì, coi như đồng ý, sau đó anh cẩn thận đỡ cô
ngồi vào chỗ, lo cho cô nên anh lái xe rất chậm, một lúc sau mới về tới nhà cô.
Đúng lúc bố Liễu Tư Thần đang thay cây cảnh ngoài cửa, thấy con gái về, ông nở
nụ cười ấm áp, có điều nhìn thấy Lâm Vũ Triết đứng sau lưng cô, mặt ông liền
sầm lại, tính khí hai bố con cô giống hệt nhau.
Có điều Lâm Vũ Triết cũng quen với sự lạnh nhạt này rồi, anh vẫn giữ nụ cười và
chủ động chào hỏi: “Cháu chào bác!” Sau đó làm tiếp tục làm việc như mọi lần.
Liễu Tư Thần lườm anh một cái, không nói gì mà khoác tay bố đi vào phòng.
Đợi đi được một lúc, bố cô mới dãn đôi mày và nói: “Cậu ấy cũng tốt, bị chúng
ta làm khó như thế mà không nhụt chí, con giày vò đủ rồi thì tha thứ cho cậu ấy
đi, lẽ nào con muốn đứa bé ra đời không có bố?”
“Con không phải...” Liễu Tư Thần không biết nói gì.
Không phải gì? Cô cũng không nói được.
Hoặc có lẽ chỉ là sợ hãi, sợ một lần nữa bị thương.
Dưới sự cho phép ngầm của bố Tư Thần, Lâm Vũ Triết coi như có thể ở lại bên
cạnh chăm sóc Liễu Tư Thần, chỉ hận một nỗi không thể để cô vào trong mắt hay
nâng niu trên tay.
Càng gần đến ngày dự tính sinh, cơ thể Liễu Tư Thần càng nặng nề, tính nết cũng
không tốt, thường xuyên gây sự. Trời mùa đông lạnh mà lúc thích ăn cái này, lúc
thích ăn cái kia, lúc nào cũng sai Lâm Vũ Triết tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng
mẹ cô không chịu được liền nói cô mấy câu, cô liền không vui suốt cả ngày.
Mỗi lần như vậy, Lâm Vũ Triết đều xoa dịu: “Cháu không sao ạ, Tư Thần vui là
được rồi.” Trước đây đều là anh giày vò cô, để cô chịu khổ, bây giờ đến lượt cô
giày vò anh, rất công bằng.
Thực ra sớm biết có ngày này thì ngày xưa sao phải khổ.
Mọi thứ trong phòng con đều là do anh bày xếp, đầy cả một phòng. Thực ra anh đề
nghị Tư Thần về thành phố