80s toys - Atari. I still have
Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322643

Bình chọn: 7.00/10/264 lượt.

g ngực cô, giống như là sói nhìn thấy con mồi, hai mắt tỏa sáng.

Oh, không ngờ tên tiểu tử Lương Tuấn này lại như vậy, muốn nó mở miệng quả thực còn khó hơn cả mở miệng trai sò, ngay cả áo khoác cũng đưa cho người ta còn nói là “đơn thuần”. Nếu xem hành động này là chưa có cái gì, thì chính là xem Địch Kiệt anh là thằng ngốc!

Nhờ cậy, dù sao anh cũng là người từng trải, hành động giấu đầu hở đuôi này rất khả nghi, rất không bình thường, thừa dịp Lương Tuấn không có ở đây, anh phải nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút gì đó ở Sở Mạn Hà mới được!

“Như vậy sao được?” Anh giả bộ nghiêm mặt. “Nếu Lương Tuấn biết anh để bạn của hắn đứng ở ngoài cửa, khi trở về hắn sẽ lảm nhảm bên tai anh dài dài, em đừng khiến anh trở thành người bất nghĩa chứ.”

Lời của anh khiến Sở Mạn Hà không nhịn được cười khúc khích.

Đúng là người đẹp, ngay cả nụ cười cũng đẹp, chỉ tiếc là anh đã có chủ, trên đời này không còn bất kì một người phụ nữ nào có thể khiến anh động tâm, nhưng mà, anh làm anh trai cũng nên thay em trai tính toán chung thân đại sự một chút.

“Đến đây đi, Lương Tuấn vừa ra khỏi cửa dường như rất vội, sẽ không thể trở về nhanh như vậy được.” Địch Kiệt cười cười với cô, nụ cười sáng láng kia lại khiến cô nổi lên khẩn trương cùng bất an.

“Được rồi, vậy… quấy rầy rồi.” Sở Mạn Hà khách khí gật đầu cười.

Địch Kiệt càng nhìn càng cảm thấy cô rất khác biệt so với những người phụ nữ vây quanh Lương Tuấn.

Cô khiêm tốn, lễ độ, tao nhã có giáo dục, so với những thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến kia không giống nhau, hơn nữa, anh thích nụ cười của cô, đơn thuần, trong sáng, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.

Lập tức anh quyết định phải thay cái tên Lương Tuấn không biết thưởng thức kia giữ lại cô, có em dâu xinh đẹp như vậy cũng coi như mát mặt.

“Mời đi theo anh!”

Lại nở nụ cười thân thiết, anh dẫn cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đi vào phòng làm việc, Địch Kiệt thân thiện mời Sở Mạn Hà ngồi trên ghế sô pha, kêu thư kí pha cà phê, trà bánh, rồi vui vẻ ngồi xuống trước mặt cô.

Nhìn người trước mắt, Sở Mạn Hà thụ sủng nhược kinh.( được sủng ái mà lo sợ)

Cô không nghĩ tới, một tổng giám đốc cao cao tại thượng mà lại nhiệt tình thân thiết như vậy, không những bỏ xuống công việc để nói chuyện phiếm với cô, còn ân cần thu xếp điểm tâm, giống như đem cô trở thành khách quý mà tiếp đãi.

Lương Tuấn cùng Địch Kiệt tuyệt đối không giống như những lời Sở Triển Đường nói: loại thiếu gia cao ngạo, phách lối.

Điều này làm cho Sở Mạn Hà kinh ngạc, vừa cảm kích lại… chột dạ, sợ rằng Địch Kiệt không biết là cô có tâm cơ, muốn quyến rũ em trai của anh!

“Hiện tại Sở tiểu thư làm việc ở đâu?” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu rõ hơn một chút sẽ tốt hơn!

“Em là người mẫu của thương hiệu “Lam” ”

“À!” Địch Kiệt biết thương hiệu này, đây là thương hiệu mà vợ yêu Điền Hân của anh thích nhất.

Thể nào mà trông cô thật phong cách. Địch Kiệt hài lòng thầm gật đầu, trong lòng vui mừng.

“Trong nhà Sở tiểu thư có những ai?” Anh nhanh chóng đánh vào vấn đề trọng tâm.

“Cha mẹ em đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người… anh trai.” Cô rủ mắt xuống, cố gắng nói giọng bình tĩnh.

Sở Triển Đường tựa như một vết sẹo mãi không lành trong lòng cô, mỗi khi có ai đó nhắc đến hắn, vết sẹo kia lại bị vạch trần.

Nhưng cô không oán trách bất kì ai, có trách thì cũng trách chính bản thân mình qua nhiều năm như vậy vẫn không học được kiên cường, còn yếu đuối, làm cho cô dễ dàng nói mình có anh trai.

“Ách… xin lỗi!” Địch Kiệt sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện việc mình hỏi han thật quá đáng.

Tuổi còn trẻ đã không còn cha mẹ, trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, suy nghĩ một chút thật đáng thương, phải bảo Lương Tuấn chăm sóc cô ấy thật tốt mới được!

“Không sao đâu, qua nhiều năm như vậy em đã quen một mình.”

Cô không để bụng cười cười, nhưng vừa ngẩng đầu tiếp xúc được với ánh mắt cảm thông của Địch Kiệt, không biết sao tim cô lại nổi lên một trận chua xót, giống như thấy một người quan tâm cô, giống như một người anh trai luôn bảo vệ cô, đó là điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ trên người Sở Triển Đường.

“Anh trai em thế nào? Hắn đang làm việc gì?” Địch Kiệt hỏi tiếp.

“Hắn… hắn…” nhớ đến hắn khiến cô không thở nổi, tên đầu sỏ phá hoại cuộc sống bình yên của cô, nước mắt cô không nghe lời xông lên hốc mắt.

“Không sao, nếu em không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng.” Liếc thấy lệ cô lại trào lên nơi khóe mắt, Địch Kiệt biết mình lại lỡ lời.

“Không, không phải vậy, em chỉ là…” Cô không nhịn được nghẹn ngào.

Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang không nhịn được mà khóc.

Địch Kiệt không mở miệng, chẳng qua là lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.

“Cám ơn!” Cô bối rối nhận lấy khăn giấy, nước mắt giống như là trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.

Không hiểu sao lúc này anh lại thấy cô như em gái nhỏ.

“Muốn khóc cứ khóc đi, anh không ngại cho em mượn bờ vai để dựa vào.” Địch Kiệt quan tâm nói.

Nhìn khuôn mặt anh ôn