
sương khói lượn lờ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng
bước chân.
Cô kịp thời phản ứng, theo bản năng liền dập tắt thuốc.
Muốn làm như không có việc gì quay đầu đi, quay đầu lại thấy Lộ Hải Văn, lòng không nhịn được trố mắt kinh ngạc.
Anh ta mang theo nụ cười nhạo đến gần: "Khi nãy nói chuyện với khách hàng, anh ta mời cô hút thuốc, cô còn nói
không hút, bây giờ lại lén lút chạy lên đây nhả khói, dối trá"
Mùi thuốc lá vương khắp người đã tự tố cáo cô, dĩ nhiên cô không chối cãi, gần như có chút cam chịu: "Hình tượng của tôi ở trong lòng anh đã rất tệ, có thể cứu vãn chút nào hay chút đó."
Lộ Hải Văn phá lệ không trả lời lại một cách mỉa mai, riêng điểm này thôi
cũng khiến Gia Di không thể thích ứng. Không ngoài dự đoán, anh ta rút
ra một bao thuốc lá, bản thân rút một điếu, còn đưa sang cho cô.
Tư Gia Di nghi ngờ nhìn về phía anh ta, chỉ thấy anh ta điềm nhiên như không đốt thuốc, không hề để ý tới phản ứng của cô.
Kể từ lần đó, cô thường xuyên bắt gặp anh ta ở trên sân thượng.
Mặc dù thường xuyên chạm mặt nhau ở sân thượng, nhưng cả hai người hoàn
toàn không hề trò chuyện với nhau. Cho đến một ngày kia, Lộ Hải Văn bưng lên hai ly cà phê, Tư Gia Di mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, cuối
cùng sự việc cũng phát triển theo chiều hướng tốt -
Sự thật lại
chứng minh là cô vui mừng quá sớm, uống cà phê hút thuốc xong, chuẩn bị
rời khỏi sân thượng, trở về phòng nghỉ nghơi ở tầng dưới, còn chưa đi
tới chỗ lối thoát hiểm, chợt nghe thấy những câu tồi tệ
"Cô nói Tổng giám đốc và cái người tên Tư Gia Di đó rốt cuộc là quan hệ gì, tại sao lại muốn chúng ta làm không công, chuẩn bị sinh nhật cho cô ta
?!"
"Còn có thể là gì ?! Người đàn bà hư hỏng cùng với ông chủ thối nát . . . . . ."
"Không thể nào ?! Nhìn không giống vậy"
"Cô xem, tính cách cô ta bây giờ rất tốt, luôn nhã nhặn đối với những người lớp trẻ chúng ta, nhìn cũng không giống kẻ nghiện, nhưng tình hình thực tế thì sao, trước đây đều đã sáng tỏ, bây giờ dù cho tốt đẹp đến mấy
cũng đều vô dụng . . ."
Tư Gia Di đứng ở sau cửa, trên mặt không chút biểu cảm
Bên tai vang lên giọng nói giễu cợt của Lộ Hải Văn: "Không muốn nghe, hoặc là bịt lỗ tai lại, hoặc là quay đầu đi, hoặc là đi
thẳng ra ngoài dạy dỗ cho hai người nhiều chuyện kia một trận. Như thế
nào cũng được, chỉ cần đừng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong
lòng rất để ý."
Lộ Hải Văn vừa nói xong, hai người kia đột nhiên chuyển tiếp đề tài: "Đúng là vật họp theo loài, cô ta làm quản lý cho Lộ Hải Văn đúng là vô cùng
thích hợp. Lộ Hải Văn tuổi còn trẻ, không hiểu tại sao đột nhiên trở nên nổi tiếng như vậy, cũng không phải là được đào tạo chính quy ?!"
"Việc này tôi cũng không biết...."
"Còn nữa, đứa bé gái không rõ lai lịch kia, gọi cái gì . . . Dao Dao, tin
tức này chẳng ai dám tung tin ra, làm người quản lý, trợ lý của anh ta
còn phải ký hợp đồng giữ bí mật. Cô nói xem, không phải có người chống
lưng, anh ta làm sao được vậy ?!"
Vẻ mặt Lộ Hải Văn vẫn
rất bình tĩnh, Tư Gia Di quay sang nhìn anh ta một cái, sau đó lặng lẽ
nắm chặt tay, nghĩ nghĩ, từ từ giơ hai tay lên, thay anh ta bịt lỗ tai
lại
Lộ Hải Văn hoàn hồn. Trừng mắt nhìn cô.
Cô nhìn hắn khẽ mỉm cười
Đây chính là nụ cười Lộ Hải Văn dốc hết cả đời cũng không hiểu được.
***
Công việc của Lộ Hải Văn càng ngày càng bận rộn, thường những lúc này Dao
Dao sẽ bị đưa về nhà ông bà nội, bây giờ cô bé đóng quân trường kỳ ở nhà Tư Gia Di, ngày nào cũng nói tới việc làm sao để tặng quà sinh nhật tốt nhất cho cô. Hàng ngày vẫn không quên nhắc Lộ Hải Văn gửi một khoản
tiền phí trông nom lớn vào tài khoản của Tư Gia Di.
Kỳ thực Tư
Gia Di không hiểu rõ thái độ của Lộ Hải Văn, đối với chuyện cô bé ở cùng với cô, dường như Lộ Hải Văn tỏ ra thái độ mặc kệ, Tư Gia Di giấu Dao
Dao đem số tiền phí trông nom kia gửi lại vào tài khoản của anh ta, anh
ta cũng không nói gì.
Người phụ nữ trải qua tuổi ba mươi, thực ra cũng không quá quan tâm tới sinh nhật, vốn dĩ Tổng giám đốc muốn giấu
cô, tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng chuyện "vui mừng" này, Tư Gia Di cảm thấy bản thân không thể chịu nổi.
Thư ký nói với cô, Tổng giám đốc và Phó giám đốc đi họp, cô chỉ có thể ngồi đợi trên ghế salon ở phòng tiếp khách
Tư Gia Di không biết ngay bên trong phía bức tường bên cạnh ngăn cách với
phòng làm việc, Tổng giám đốc và Phó giám đốc đang lớn tiếng tranh cãi.
"Có ý gì ?! Cái gọi là 'lối thoát duy nhất của chúng ta lúc này là để cho bọn họ thu mua' ?!"
"Anh Lâm, anh đừng kích động, trước hết nghe tôi nói đã . . . ."
"Anh bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh được ?! Nhân viên bị lôi kéo, nghệ sĩ
vừa hết hợp đồng liền ào ào bỏ đi . . . Lúc đầu tôi còn cho rằng xảy ra
việc này là vì lãnh đạo cấp cao quản lý không tốt, không thể cứu vãn,
bây giờ anh mới nói với tôi thực ra là vì lãnh đạo cấp cao quyết định
bán công ty, nên mới có thể mặc kệ chuyện nhân viên ra đi"
"Tôi mới đến công ty của các người, cho dù mới nhậm chức Tổng giám đốc không bao lâu, anh lại nói với tôi công ty này đã bị thu mua ?! Thu mua thì
thu mua, nhưng tại sa