
p tức chạy tóe khói.
Dao Dao chạy về phòng mình, Lý Thân Ninh đang cúi đầu đọc kịch bản, nghe
tiếng động ngẩng đầu lên, thấy cô bé dường như đang có tâm sự, ngồi
ngẩng người trên ghế sofa, không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi tới chỗ cô
bé, vỗ yêu vào cái miệng đang bĩu ra, ôm vào lòng: "Bình thường mỗi lần con từ phòng cô Gia Di về đây, đều sẽ ra lệnh cho ba
nhanh chóng bắt lấy cô ấy, tại sao hôm nay không thấy con nói như vậy
?!"
Cô bé đặc biệt khó xử nhìn anh: "Lý Thân Ninh."
"Hả ?!"
"Con nói cho ba biết một tin, ba ngàn vạn lần không được kích động."
Anh nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô bé, có chút tò mò: "Nói đi."
"Tư Gia Di, cô ấy... hình như đã kết hôn rồi."
Sắc mặt anh đột nhiên đông cứng lại, không tự chủ đứng lên hỏi: "Tại sao con nói thế ?!"
Cô bé không muốn đả kích anh, do dự một lát, cẩn thận từng li từng tí nói: "Vừa nãy con nhìn thấy con trai cô ấy. Cái người gọi là Đa Đa, cậu ta vô
cùng vô cùng đáng ghét, chưa bao giờ chịu nói chuyện với con dù chỉ nửa
chữ."
Lý Thân Ninh cười cười, liền trở về với dáng vẻ thích thú trước đó, lại ngồi xuống ghế salon, tựa vào lưng ghế: "Chuyện đó ba biết lâu rồi."
Dao Dao lại bị chấn động lần nữa.
Anh nhéo má cô bé nói: "Có con không có nghĩa là đã kết hôn, giống như ba chẳng hạn, tuy rằng đã có con, nhưng vẫn còn độc thân."
Cô bé hoàn toàn bị làm cho rối loạn: "Nhưng mà... Không phải ba nói chỉ khi đàn ông và phụ nữ kết hôn mới có đứa trẻ sao ?!"
Lý Thân Ninh nhất thời cứng họng.
Làm thế nào để giải thích chuyện này với một đứa trẻ, đây thực sự là một vấn đề nan giải.
Thật ra thì Dao Dao cũng không quan tâm đến câu trả lời của anh, những
chuyện cô cần quan tâm có cả một đống lớn, càng nghĩ càng thấy phiền
lòng, cô bé chán nản đưa tay ôm mặt, lầm bầm: "Ba của Đa Đa là bạn của con, lúc đó con còn gạt anh ta, nói Tư Gia Di là
mẹ con. Chắc chắn bây giờ anh ta biết con đang nói láo, xấu hổ chết đi
được!"
Giọng nói làm nũng đáng yêu của cô bé làm đôi mắt
của Lý Thân Ninh đột nhiên trở nên sắc bén rét lạnh, trong đầu lặng lẽ
hiện lên một cái tiên: Diêu Tử Chính....
Đám phóng viên hoàn toàn biến mất vào đúng ngày Tư Gia Di định trở về nước.
Lý Thân Ninh đặt chuyến bay cùng với cô, cô phải đi trước tới nhà họ
Phương đón Đa Đa, Lý Thân Ninh và Dao Dao đi thẳng ra sân bay, mọi người sẽ gặp lại nhau trên máy bay.
Hành lý của Đa Đa không nhiều lắm, chỉ có một chiếc vali 24 phân, lúc cô đón Đa Đa, không khí nặng nề,
thậm chí Mã Lệ còn khóc, cô liền bị bầu không khí này làm cho áy náy
thương cảm, suy cho cùng là do cô ích kỷ, ngày trước đem Đa Đa nhờ nhà
họ Phương nuôi dạy, chính là vì đề phòng chuyện ngày hôm nay Diêu Tử
Chính biết chuyện, tranh giành quyền nuôi dưỡng con với mình, bây giờ
trong chốc lát cô lại muốn dẫn Đa Đa - người sống với họ nhiều năm rời
khỏi họ. Cô hoàn toàn cảm nhận được cảm giác của bà Phương, nhưng ngoài
việc áy náy với bà ra, cô không thể làm gì khác.
Tư Gia Di nghĩ
như vậy, càng không phản bác được. Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ
Phương đã tràn đầy tiếng nức nở của Mã Lệ, Đa Đa cau mày, ra tới cửa
chính cậu bé còn nghiêng đầu nhìn, cuối cùng cậu bé tiến lên lau nước
mắt cho Mã Lệ.
Bà Phương đưa hai mẹ con cô xuống lầu, cho đến lúc bọn họ lên xe, bà Phương vẫn đứng ở bên cửa sổ xe, ánh mắt hiện lên sự
lưu luyến không nỡ nhìn Đa Đa rời đi.
Tư Gia Di chớp mắt, cố gắng kìm nước mắt lại nói: "Bác Phương, cháu thực sự xin lỗi."
"Đừng nói những câu khách sáo như vậy." Bà Phương chỉ tay lên trán cô, hiền lành giống như đối xử với chính con gái mình, nhưng trên mặt bà, ngoại trừ nét mặt không nỡ, cũng chỉ còn
lại bi thương. Tư Gia Di xấu hổ cúi đầu.
Xe đã khởi động, một giây trước khi chiếc xe rời đi, bác Phương lại hỏi cô: "Gia Di, bác có một câu không biết có thể hỏi cháu hay không."
"Bác cứ nói đi ạ."
"Mấy năm nay bác vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng, cũng là do bác sợ nghe thấy câu trả lời khiến bản thân tuyệt vọng."
Cô mơ hồ có thể đoán ra được chuyện bà muốn hỏi, bàn tay không khỏi siết chặt, bà Phương có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Đa Đa có phải là con của cháu với Phương Tử Hằng không ?!"
Nhìn sự mong chờ trong mắt bà, cô không nỡ nhẫm tâm phá vỡ chút mong đợi nhỏ bé đó.
"Bác gái.... cháu...."
Bà Phương đột nhiên phất tay một cái cắt ngang lời cô: "Được rồi, được rồi, coi như bác chưa hỏi điều gì hết." Vừa nói dứt lời đã nghiêng đầu nói với tài xế: "Lái xe mau đi, đừng để lỡ máy bay."
Chiếc xe tăng tốc trong nụ cười gượng của bà Phương, cô không có dũng khí quay đầu nhìn lại.
Trở về nước, đồng nghĩa với việc có rất nhiều chuyện phiền phức tìm tới cửa.
Hiệu suất các kênh truyền thông xử lý thông tin kinh khủng hơn rất nhiều so
với tưởng tượng của Tư Gia Di, thì ra việc xảy ra ở Singapore mấy ngày
trước, cùng với "Chiến tích vinh quanh" của cô nhiều năm trước, đã được
các kênh truyền thông, tạp chí lớn nhỏ trong nước đăng tin nhiều ngày.
Điều này không khác nào việc đem vết thương mới khép miệng kia của cô, lại một lần nữa xé toang ra.
Một người luôn không biết sợ