
với Khưu An Khiết có thể thì thầm to nhỏ bên tai cha cô, với anh mà nói chỉ có trăm hại mà không có lợi. Cao Ca không muốn liên lụy đến anh.
Đối với Cao Ca mà nói, bữa cơm đầu tiên sau khi cô về nước, ăn mà chẳng khác nào phải chịu đựng.
Có điều có lẽ tất cả những người trên bàn ăn cũng chẳng có ai được thoải mái: Cha cô nhíu mày thất vọng, hai mẹ con khưu an khiết bày mưu tính kế, Cao Lạc Văn khóc lóc hoàn thành xuất sắc vai diễn, Cố Tư Nguyên đang lo lắng cho Cao Ca.
Chỉ có Tả Thừa Nghiêu – khách quý của ba cô, người ngoài duy nhất – thì lại rất ung dung thong thả. Tuy không nói gì nhiều nhưng từ đầu tới cuối đều giữ một nụ cười mỉm, mặc kệ phong ba bão táp trên bàn ăn. Hơn nữa còn chu đáo quan tâm đến tâm trạng của mỗi người, ngay cả người làm bưng thức ăn lên cũng không quên nhìn vào mắt họ, chân thành và tôn trọng nói tiếng cảm ơn.
Có thể nói anh ta xã giao quá hoàn hảo.
Dù tính cách kiệm lời của anh ta có khiến cho bàn ăn hơi trầm lặng thì cũng đã có trợ lý Từ của anh ta bù đắp. Trợ lý Từ khéo léo trao đổi với ông Cao chuyện làm ăn, chuyện chính trị, thỉnh thoảng còn khen vợ con ông Cao trẻ trung xinh đẹp, thậm chí ngay cả lúc cậu nhóc Cao Lạc Văn khóc lóc thì cũng nghe theo ám chỉ của Tả Thừa Nghiêu mà dùng khăn ăn biểu diễn ảo thuật dỗ cậu nhóc nhín khóc.
Vì vậy khuyết điểm này cũng trở thành ưu điểm: vì kiệm lời nên người khác không thể nhìn thấu anh.
Quả là một vị khách bí ẩn khó đoán cùng một trợ lý am hiểu nhiều tài lẻ.
Nhưng anh ta lại không hề nhắc đến chuyện năm xưa.
Nhưng Tả Thừa Nghiêu càng tỏ vẻ không sao thì Cao Ca lại càng lo lắng bất an.
Vừa về nước ngày đầu tiên, Tả Thừa Nghiêu đã xuất hiện trong nhà họ Cao, hơn nữa còn khá thân thiết với những người trong nhà, có quan hệ hợp tác hết sức chặt chẽ với Cao Thị. Hơn nữa từ sự nể trọng toát ra từ lời ăn tiếng nói của ông Cao cùng sự nhiệt tình nịnh nọt của Khưu An Khiết và Cao Lạc Thi, cô cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Tả Thừa Nghiêu đối với nhà họ Cao, thậm chí là tập đoàn Cao Thị.
Rốt cuộc thì Tả Thừa Nghiêu có mục đích gì đây? Bảy năm qua anh đã trải qua những gì? Làm thế nào mà từ hai bàn tay trắng leo lên địa vị thành công như hôm nay?
Anh không hề nhắc đến Mạnh Dao, hơn nữa từ câu nói “người trẻ tuổi các cậu không nên chỉ biết lo làm ăn, phải lo đến chuyện gia đình nữa” của Khưu An Khiết thì xem ra đến nay anh vẫn độc thân.
Cuối cùng anh và Mạnh Dao không ở bên nhau sao? Là vì sai lầm mà cô gây nên năm đó ư?
Lòng Cao Ca thắt lại. Sợ hãi, áy náy, hay chỉ là bi ai cam chịu số phận?
Cho nên, Tả Thừa Nghiêu, anh đang muốn trả thù Cao Ca sao?
Ăn cơm xong, Cao Ca chào tạm biệt ông Cao. Cô muốn về ở một mình trong căn hộ mà mẹ để lại cho cô.
Cô nói đã quen sống một mình, mà khu trung tâm thành phố cũng tiện cho công việc của cô.
Ông Cao vốn muốn để con gái ở bên mình, đã sai người chuẩn bị sẵn phòng cho cô trong biệt thự nhưng trải qua chuyện đêm nay, chỉ có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà ông đã không muốn giữ cô ở lại nữa.
Có lẽ là do già rồi, rất ghét cảm giác người nhà cãi cọ ồn ào, trong nhà không được yên ổn, cũng không còn sức đâu mà đi trách móc dạy dỗ đứa con gái không thể làm người ta yên tâm này.
Cho nên việc Cao Ca xin được rời khỏi nhà, ở một mình cũng không bị ngăn cản gì, ông Cao chỉ mệt mỏi xua tay, ném cho cô một câu: “Tùy con!”, sau đó thì chắp hai tay ra sau lưng, cùng Tả Thừa Nghiêu và trợ lý Từ rời khỏi nhà ăn.
Cố Tư Nguyên muốn đưa Cao Ca vào thành phố thì lại bị ông Cao sai trợ lý Tôn gọi lại, nói là có chuyện công ty cần dặn dò.
Và đương nhiên ông Cao cũng không chu đáo đến mức sắp xếp tài xế đưa Cao Ca về nhà. Mấy chuyện vụn vặt này trước nay đều do Khưu An Khiết phụ trách.
Dĩ nhiên, chắc chắn Khưu An Khiết cũng sẽ bất cẩn quên sai tài xế đưa Cao Ca về.
Vì thế, cũng như khi đến, lúc này Cao Ca cũng phải một mình kéo hành lý rời khỏi biệt thự nhà họ Cao.
Thật mỉa mai làm sao. Cô từng là nàng công chúa duy nhất được mọi người trong nhà họ Cao nâng niu trân trọng, còn bây giờ chỉ là một vị khách cô độc không được hoan nghênh.
Đây là khu dân cư cao cấp ở ngoại ô, trên lưng chừng núi, lại là ban đêm nên rất khó bắt xe. Cao Ca chỉ còn cách men theo con đường từ từ đi xuống núi, hy vọng đến dưới chân núi là có thể đón được taxi về lại thành phố.
Đã vào đầu thu, đêm vắng lành lạnh, Cao Ca kéo chặt chiếc áo gió, cảm thấy may mà vali của mình cũng không lớn chứ nếu là mấy vali to đùng như trước kia thì một mình cô không biết phải làm thế nào.
Nghĩ như thế, cô lại không nhịn được mà bật cười. Trước kia mỗi khi du lịch cô đâu cần phải quan tâm đến hành lý của mình, trước đây cũng chưa từng xuống núi một mình. Trên thực tế, cô chưa bao giờ đi bộ trên con đường này. Cảm giác ngồi trên xe ngắm phong cảnh xẹt qua hai bên cửa sổ và một mình lẻ loi bước đi trên con đường này rốt cuộc có gì khác nhau? Cao Ca tự an ủi mình, coi như đây là một trải nghiệm mới lạ, thế thôi!
Một cơn gió ùa qua, cũng có lẽ bị đuôi tóc quẹt qua, Cao Ca bỗng nhiên cảm thấy sau gáy ngứa râm ran. Cô không nén được định đư