Polaroid
Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324105

Bình chọn: 8.00/10/410 lượt.

ên.

“Anh cũng muốn đi về?” Cô khó hiểu nhìn yêu nghiệt kia, một bên bị yêu nghiệt nắm đi một bên hỏi: “Thân thể anh không phải không có vấn đề gì? Còn muốn trở về bệnh viện làm sao?”

“Nếu không em tới công ty tôi làm việc đi.” Yêu nghiệt đề nghị nói.

“NO.” Cô kiên định lắc đầu, cô làm sao có thể bỏ được rời khỏi nhóm dở hơi trong văn phòng kia chứ? Huống hồ công việc hiện tại của cô tiền lương cao như vậy, sống lại không phiền lụy. Nghĩ vậy, trong lòng cô cười gian một chút.

“Tôi trả tiền lương cho em gấp đôi.” Yêu nghiệt dụ dỗ nói.

“NO…” Cô suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn cự tuyệt, nhưng nội tâm cảm thấy có chút dao động, bởi vì là tiền lương gấp đôi, gấp đôi đó…

“Em có thể không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được.” Yêu nghiệt tiếp tục dụ dỗ.

“NONO.” Nghe được lời nói của yêu nghiệt, cô thập phần kiên định lắc lắc đầu. Bởi vì dựa theo bản tính yêu nghiệt làm sao có thể để cô yên ở bên cạnh hắn mà không làm gì hết cả chứ? Như vậy thì heo mẹ cùng biết leo cây, cô mới không có ngốc như vậy đâu!

“Vậy em nói xem tôi có thể không đến bệnh viện hay không?” Yêu nghiệt vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô.

Cô cũng vẻ mặt ngu ngốc nhìn hắn, “Anh cũng đâu có bệnh, cứ chạy đến bệnh viện mãi làm gì?”

“Bởi vì em ở đó.” Yêu nghiệt trả lời đương nhiên, lập tức cắn răng, “Đương nhiên, còn có một tiểu bạch kiểm đang có ý định muốn cướp em cũng ở đó.”

囧, tiểu bạch kiểm? Người ta rõ ràng chính là em trai trẻ trung mà Cô sợ hãi thấp đầu, đã không còn sức để tranh cãi với yêu nghiệt này.

Vừa trở lại văn phòng, liền nhìn thấy lão đại Trịnh Phi Diễm cầm cây kim thật to chạy vội về hướng cô, cô ngay lập tức lui ra phía sau vài bước, lớn tiếng nói: “Chị đừng kích động, cái gì em cũng khai mà!”

“Vậy em ngoan ngoãn kể thật cho chị biết, nếu để chị biết em nói láo thì, hắc hắc.” Trịnh Phi Diễm nheo lại mắt phượng, cây kim to đùng ở trước mặt cô giơ giơ lên, tuyên thệ uy nghiêm lão đại, “Biết rồi chứ?”

“Vâng, vâng ạ.” Cô gật mạnh đầu, chút không dám phản kháng, bởi vì ở phía sau lão đại còn đứng một loạt cầm thú .

“Thứ nhất, có phải em đã cùng Lục Cẩm XXOO?” Trịnh Phi Diễm hỏi.

Lau mồ hôi, câu hỏi đầu tiên đã nói trắng trợn như thế rồi, , cô nhìn lão đại chậm rãi gật đầu, “Vâng.” Nhất thời, nhóm cầm thú phía sau phát ra một trận kinh hô.

Nghe được cô nói như vậy, khóe miệng Trịnh Phi Diễm hiện lên một nụ cười gian trá, khuôn mặt tươi cười hỏi cô: “Có phải anh ta thuộc dạng sói đói một đêm bảy lần như trong truyền thuyết hay không?”

”Phốc…” Cô ngay lập tức lắc đầu, “Không đúng, không đúng.” Lão đại suy nghĩ của chị cũng quá khoa trương đi, nếu yêu nghiệt háo sắc kia là sói đói một đêm bảy lần lang như chị lời nói, cô còn có mạng trở về gặp các người sao?

“Ai.” Trong mắt Trịnh Phi Diễm hiện lên một tia tiếc hận, nói: “Không nghĩ tới nam nhân của em không còn dùng được như vậy.” Lập tức nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Ly Vũ Vũ, em phải chăm sóc bồi bổ nam nhân của em, nếu không sẽ tụt hậu hơn so với bạn đồng trang lứa đó.”

“Đồng ý đồng ý.” Đám cầm thú cũng cùng nhau phụ họa nói.

“Em… Em… Em…” Cô còn thật sự không biết nói như thế nào nói mới tốt, bởi vì cô làm sao có thể bồi dưỡng tên yêu nghiệt háo sắc kia, huống chi hắn căn bản cũng không cô bồi dưỡng đâu, 囧.

“Nên bồi dưỡng như thế nào mới tốt đây?” Trịnh Phi Diễm nhíu mày, nghĩ nghĩ, sau đó nhìn cô hưng phấn nói: “Không bằng cho hắn uống thuốc tráng dương đi, như vậy chắc em có thể thể nghiệm cảm nhận bị sói đói một đêm bảy lần, nga HOHO~ “

“Lão đại…” Cô nhất thời vẻ mặt cầu xin, nhìn Trịnh Phi Diễm nói: “Đại nhân…. Làm ơn tha cho tiểu nhân đi.”

“Tha cho em? Nằm mơ đi!” Trịnh Phi Diễm lắc lắc cây kim thật to trong tay, nói: “Chị vẫn chưa hỏi xong mà. Câu hỏi thứ hai, khụ khụ, câu hỏi này hơi có chút tà ác, em có bị hắn bạo cúc hoa chưa?”

“Không có.” Cô sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trịnh Phi Diễm. Trong lòng lệ rơi đầy mặt. Trời ơi, tư tưởng của lão đại sao lại thế này, nào có ai lần đầu tiên liền cái kia , tuy rằng cô cùng hắn không chỉ một lần .

“Quá lạc hậu .” Vẻ mặt Trịnh Phi Diễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.

Là chị quá tương lai, lão đại! Cô vẻ mặt ai oán nhìn cô ấy.

Lúc này, cửa phách một tiếng mở ra.

Nghe tiếng nhìn lại, đứng ở cửa lại là em trai kia?!

Cậu bé kia vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, ánh mắt nước mắt lưng tròng .

Vì thế, luôn luôn đối em trai đẹp có hảo cảm, Dương Nhuệ Quyên nhanh chóng vọt qua, ngồi xuống nhìn em trai, ôn nhu nói: “Em trai, em làm sao vậy? Ai khi dễ em thế?”

Nhìn em trai kia vươn ngón tay chỉ về hướng cô, trong lòng cô thầm than một tiếng, cô đã biết là sẽ như vậy mà. Nhưng tại trước mặt nhiều cầm thú như vậy, cô cũng không thể làm gì em trai đáng giận lừa gạt ánh mắt mọi người này! Cô cũng ủy khuất không kém nhìn em trai kia, nói: “Em trai, em không thể đổ oan cho chị.” Bẳng không chị đây chết thực thảm trong tay các vị cầm thú này!

” Tôi đau có đổ oan. Tôi đối xử với em tốt như vậy, em lại bỏ rơi tôi.” Nói xong, em trai kia đưa hai tay dụi mắt, khóe mắt thế nhưng tràn ra một giọt?!

“Ly Vũ Vũ.” Phía s