Snack's 1967
Yêu Người Tĩnh Lặng

Yêu Người Tĩnh Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321552

Bình chọn: 7.00/10/155 lượt.

nh lình phát hiện một đội nhân mã so với bọn họ cũng đang thúi mặt

đứng ở bên quầy hàng.

Mà khéo nhất là cả hai phe nhân mã đều cùng nhìn lên, một nguồn nhiệt hỏa căng thẳng phóng ra, làm cho nàng hiểu được đôi nam nữ quái dị trước mắt cùng nam

nhân bên cạnh nàng có quan hệ không bình thường.

Trì Hải Bình nhìn nam nữ trước mắt, hắn thật sự không thể tránh khỏi sự gượng gạo

trừ việc tỏ ra điềm nhiên trên mặt, lại càng không cần phải lên tiếng

chào hỏi.

Một nam một nữ kia đi về trước, vẻ mặt không chấp thuận, người đàn ông mang theo ánh mắt xấu hổ không dám nhìn Trì Hải Bình.

Nói như thế, nếu có thời gian để xấu hổ thì nên tranh thủ rời đi mới phải, nhưng tên bạch mục vừa xấu hổ vừa không cam tâm, lại la hét bọn phục vụ đặt bàn,

làm cho năm người ngồi thành một bàn, hào khí lúc ban nãy biến hóa thêm

kì lạ.

“Tổng Giám đốc, hôm nay thật trùng hợp, có thể khiến cho em trai cùng em dâu gặp được tổng giám đốc”- Tên mắt trắng phát hiện không khí xung quanh kì lạ, sôi nổi nói.

Trì Hải Bình chầm chậm nhìn vào hai người trước mắt, suy nghĩ không biết có cần phải bày tỏ thái độ chống đối không. Bởi vì thật sự hắn không thể cùng đứa

em trai và người từng là bạn gái tri kỷ của hắn ngồi chung bàn. Hiện

tại, tình cảm đã rõ ràng, hà cớ gì phải miễn cưỡng.

“Đúng rồi!! Anh hài”- Giọng nói ẩn chứa sự mỉa mai cười cợt, Trì Dục Thiên

ngoài cười nhưng trong không cười. “Chúng ta cũng đã lâu không gặp..

tính ra cũng đã ba năm”- Trì Dục Thiên đột nhiên chuyển mắt, đưa ánh nhìn vô cùng thân thiết qua phía bên vị thê tử không nói lời nào. “Á Trúc, không cùng bạn học cũ nói gì sao?”

Á Trúc sợ hãi ngẩng đầu, lại không dám nhìn thẳng Trì Hải Bình, chỉ khẽ chào rồi lại cúi đầu.

Khoảnh khắc

trên bàn lại yên tĩnh, đề tài vừa khơi lên liền phát giác bầu không khí

xung quanh rất quái dị, không ai nói lời nào.

Thật sự là

đủ rồi!! Bọn họ tới ăn cơm hay là xem diễn kịch tám giờ thế này? Nếu

không ai dám mở miệng nói thì để nàng!! Hiền Vũ Tây trong lòng thầm

nghĩ.

Nàng kéo kéo ống tay áo Trì Hải Bình, sau đó vặn loa vừa đủ cho mọi người nghe rõ:

“Hải Bình, em hôm nay muốn ăn ở nhà hàng phía trước kia, không ăn ở đây! Chúng ta đi trước được không?”

Nàng vừa nói xong, hai vợ chồng đối diện liền dò xét tiểu nữ sinh ngồi bên cạnh Trì

Hải Bình. Bắt đầu từ khi Trì Hải Bình lại đi tìm loại còn ấu răng thế

này? Không phải là vì quá cô tịch mà đầu óc cũng trở nên không bình

thường chứ? Trì Dục Thiên trong lòng cười lạnh.

Tiểu nữ sinh này rất xinh đẹp, tuy rằng chỉ mới liếc mắt nhưng sự tự nhiên toát ra

thần thái tuyệt mỹ, ngay lập tức khiến hắn không khỏi nghĩ muốn trộm

nhìn nhiều hơn.

Hắn… à không phải….. Á Trúc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, không nhịn được suy nghĩ miên man.

Bàn tay bị

đôi bàn tay nhỏ bé cầm chặt, Trì Hải Bình giật mình lỗ mãng nhìn Hiền Vũ Tây trong mắt lóe lên ám chỉ, tức khắc hắn hiểu được nàng muốn tìm lí

do để hắn có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi đây.

“Được hay không?”- Nàng làm nũng thúc giục hắn.

Vỗ vỗ đầu

nàng, người bên ngoài đều nhìn thấy hành động sủng nịch của hắn, nhưng

chỉ có Trì Hải Bình biết đây là biểu hiện cảm kích của hắn. NÀng biết

hắn không thích ở đây nữa, cố tình giả vờ đùa giỡn, chỉ vì muốn hắn có

thể rời đi.

Nói thật ra, hắn ngoại trừ cảm kích còn có thể nhẹ nhàng thở ra. Cho dù đã ba năm,

hắn vẫn không thể bình tâm hòa khí nhìn thẳng vào hai người họ.

Thấy Trì Hải Bình không tiếng động nhận lời, nàng vui vẻ để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp: “Vậy chú Trần kia.. chúng ta đi trước, hai người cứ từ từ dùng”

“Mới như vậy đã muốn đi sao?”- Trì Dục Thiên ngồi trên ghế, nhướng mày khiêu khích nói: “Anh hai, chúng ta đã lâu rồi vẫn chưa ôn chuyện xưa”

Trì Hải Bình toàn thân cứng đờ, còn Trì Dục Thiên trong lòng cười lạnh liên tục.

Nhận thấy cơ thể Trì Hải Bình cứng ngắc, nàng nắm chặt tay hắn cố tình bày ra nụ

cười tiêu chuẩn nhất, xoay người đối mặt với tên nam nhân thối nát có

tình khiêu khích. “Hải Bình đã muốn đưa tôi đi nhà hàng khác,

các người lại còn cố tình giữ người ta lại ôn chuyện, chẳng lẽ chú gặp

vấn đế trong việc tiếp thu ngôn ngữ sao?”

Đơn giản mà nói chính là lảng tay, nghe không hiểu tiếng người.

“Cô..”

“Cô cái gì”- Nụ cười trên măt Hiền Vũ Tây càng tăng thêm, sau đó ngay cả ánh mắt

cũng khác người, lôi kéo Trì Hải Bình, giống như một mỹ nữ cổ đại tao

nhã rời đi, để ba người còn lại ngồi ngây ra đó.

Ngây ra nữa ngày, cuối cùng Trần Chí Minh ho khan vài tiếng phá hỡ sự trầm mặc. “Xem ra chúng ta nên dùng cơm thôi”

“Hừ! Còn ăn cái gì! Không ăn!”

Trì Dục

Thiên tức giận ném thực đơn phẫn nộ rời bàn, Á Trúc liền đứng dậy yên

lặng theo sát hắn. Trên bàn cơm chỉ còn lại kẻ không hiểu những người

xung quanh mình vì sao lại phát hỏa.

Lúc này, người phục vụ thấy sóng lớn đã qua đi mới dám nhích lại gần, trở lại đưa thực đơn.

“Tiên sinh, muốn gọi đồ ăn chứ?”

“Chờ ta một trước, đầu tiên cho ta chai rượu”- Hắn nhớ lại mọi chuyện, xem ra cần phải ngẫm lại cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trì Hải Bình trầm mặc lái xe, từ nhà ăn đi đến dưới