XtGem Forum catalog
Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 7.00/10/310 lượt.

mà quỳ xuống.

Thu Yên rưng lệ nhìn thật bỡ ngỡ vì cả Hiệp Phong và mười huynh kia không do dự quỳ xuống xin cho nàng. Nàng không nghĩ mọi người sẽ vì mình phải quỳ như vậy nhưng hình như chuyện quỳ trước hắn rất là bình thường đối với họ.

Gã thủ lĩnh đứng nhăn nhó không vui vẻ tí nào như bị bức ép vào bước đường cùn. Thế là hắn tức chửi cho một câu.

“Đúng là hồ ly tinh!” – Hắn phất áo khó chịu te te đi luôn về phòng hình như lẩm nhẩm chửi Thu Yên thêm thì phải. Nàng ngơ ngác không hiểu gì cả thì cả bọn hớnn hở nói thay.

“Thủ lĩnh chịu rồi đó!”

“Ơh… vậy là chịu sao? Chửi muội thì phải mà” – Ở đây chỉ có nàng mới là ‘hồ ly tinh’ chứ không có ai khác cả.

“Tại thủ lĩnh quái như vậy thôi nhưng là chịu giúp rồi. Muội cứ yên tâm, thủ lĩnh chắc chắn sẽ giúp muội lên kinh vô cùng an toàn, còn có thể nộp cáo trạng cho đúng người không sợ thừa tướng ra tay cản trước đâu!”

Cả đám nói chắc như đinh đóng cột, tuy cứ bêu xấu thủ lĩnh nhưng dường như họ rất tự tin vào khả năng của hắn có thể làm ra. Thu Yên nghe mà vừa cười vừa khóc không diễn ta nổi tâm trạng lúc này. Dù chưa hẳn là cứu được cha nhưng rõ ràng có hy vọng hơn nàng một thân một mình rồi. Nàng vội nhìn mấy huynh đó tuy là cướp nhưng đã tốt bụng năn nỉ giúp nàng nói nghẹn ngào…

“Cám ơn các huynh đã năn nỉ giúp muội. Nếu cứu được cha ơn này muội sẽ báo đáp” – Nàng khom người cảm ơn làm cả bọn chỉ muốn nói là thích kiểu trả ơn nàng đề nghị với thủ lĩnh nhưng thủ lĩnh không thèm thôi. Song trinh tiết của nàng có một, mười thằng cũng không biết sao chia nên bỏ qua luôn chỉ cười toe toét với nàng. Hiệp Phong ôn nhu đáp lại.

“Không cần thế đâu, quan trọng thủ lĩnh đã giúp thì ổn rồi. Muội tên gì hả?”

“Hic… Liễu Thu Yên. Thật sự cám ơn các huynh!”

Nàng nhanh chóng làm quen mấy gã cướp. Họ toàn là đàn ông, lại là cướp nhưng không hiểu sao nàng không thấy sợ tí nào. Có lẽ vì họ tốt bụng xin giúp nàng để nàng có thể cứu cha. Thu Yên mong cha mình bình yên cố đợi nàng đến kinh dâng cáo trạng. “Đưa mộc thư và cáo trạng lại tui giữ cho!” – Thu Yên xoè tay xin hắn thật ngoan nhưng hắn nhìn lại nàng với ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó… chửi ngay làm nàng chỉ biết co rúm.

“Gan quá ha? Ta đây nể tình đám nhỏ năn nỉ quá mới giúp cho rồi còn dám ý kiến đồ đạc nữa hả?”

Gã thủ lĩnh này sinh ra liền uống lộn sữa gấu hay sao mà hung dữ dã man. Nàng sợ, nói nhỏ lại không dám hùng hồn đòi đồ nữa.

“Tại tui thấy huynh giữ nó cũng vô dụng. Dù sao huynh cũng đã chịu giúp, chúng ta cùng phe thì đưa tui giữ hay hơn mà”

“Không!… Đồ rơi vào tay ta là của ta. Cô biết ta chịu giúp là được rồi!”

Cả đám đi ra gãi đầu vì mới sáng thì hai người nọ lại ồn ào rồi. Nàng biết hắn chịu giúp nhưng không rõ cách giúp của hắn thế nào vì hắn không trả mộc thư và cáo trạng lại cho nàng. Thật sự Thu Yên đã liều chết tin hắn ta rồi nhưng vẫn nghi ngờ lắm nên lại rụt rè hỏi nữa.

“Vậy chừng nào đi Kinh thành? Từ đây đến Kinh xa lắm!”

“Chuyện đó lúc đến thì đi cô đừng ý kiến. Dâng trà cho ta!” – Hắn ta phe phẩy tay ra lệnh, thần sắc thản nhiên như nàng là nô tì ‘lâu năm’ của hắn vậy thoải mái sai vặt.

Nàng tức và ấm ức nhưng không dám làm gì. Giờ hắn là vua ở chốn này rồi. Kể ra hắn cũng giúp không tính công, nàng hầu hắn ta cũng phải thôi. Nhưng Thu Yên vẫn lo mình sai lầm khi tin loại người này.

Song đám ‘Thập đại cẩu cẩu’ rất tự tin cổ vũ trấn an nàng…

“Thủ lĩnh làm gì cũng có tính toán cả. Muội đã quyết theo thì cứ tin thủ lĩnh!”

“Dạ!” – Tuy họ cổ vũ nhưng cha đang trong nhà lao đợi nàng nhưng giờ nàng vẫn còn chưa biết tình hình sẽ thế nào hỏi sao không lo. Mười thằng chỉ nhìn bộ áo xơ xác của nàng tự ý chuyển sang chủ đề thời trang.

“Trông muội tàn tạ quá tiểu Yên!”

Cả bọn đàn ông gật gù phán xét làm nàng xấu hổ nhìn lại mình. Từ hồi cha bị bắt, nàng trốn chui trốn nhủi cũng không còn tâm trạng để để ý đến bản thân xấu hay là đẹp. Nay mấy tên cướp này nhắt nàng cũng muốn chăm chút lại cho mình một tí.

Khi đám nhỏ ở ngoài vây lấy tư vấn đồ cho Thu Yên mặc thì gã thủ lĩnh nằm trong phòng thư thái nhìn chim bồ câu bay vào báo tin thư. Hiệp Phong đi đến nhìn hắn ngồi dậy áo sộc sệt, tay vuốt mái tóc dài từ đỉnh trán ra sau cho bồ câu bay đi khỏi cửa sổ cạnh giường.

“Chừng nào hả thủ lĩnh?” – Hiệp Phong hỏi ngay.

“Hai mươi ngày nữa. Bảo bọn nhỏ cứ vui vẻ nghỉ ngơi xả hơi đi!”

“Lâu như vậy chắc Thu Yên không yên lòng đâu!” – Hiệp Phong cảm thán nói có một câu thì gã thủ lĩnh lập tức nhăn mặt nhíu mày giận dữ la lên.

“Ngươi lo lắng cho cô ta quá vậy?”

Hiệp Phong không trả lời, cũng làm ngơ sự tức giận của hắn. Gã thủ lĩnh thở dài vẫn ngồi trên giường níu lấy tay kéo Hiệp Phong đứng nhìn mình mà nói .

“Nữ nhân chỉ toàn là hồ ly tinh, ngươi đừng khờ dại nhé. Ngươi rất quan trọng đối với ta nên ta không muốn ngươi bị dụ dỗ rồi đau khổ đâu” – Lời nói của gã thủ lĩnh thế này là vô cùng nghiêm túc rồi. Hiệp Phong nhìn bộ dạng tuy lôi thôi nhưng vẫn rất cuốn hút không che nổi sự quyền quý của hắn ta mà nói.

“Người lo xa quá rồi!”

Hiệp Phong trả lời kiên định như chắc chắn chỉ làm gã