
này cô được mặc đồ hiệu.
Cô vui vẻ thử đồ, mặt bất giác mỉm cười, không hề
nhận ra anh rất vừa lòng với vẻ mặt tươi cười của cô, định mua toàn bộ quần áo,
làm cô không thể không nghẹn họng, nhìn trân trối, kêu to ra tiếng –
“Chờ một chút!”.
Mọi người trong cửa hàng đồng loạt nhìn về phía cô.
“Chờ một chút”. Mạnh Thiên Bình lại kiên định lặp
lại. “Tôi còn chưa quyết định xong, các chị đừng vội tính tiền”.
Cô kéo Dịch Tử Xá qua một bên.
“Anh điên rồi sao?”. Cô thì thào.
Dịch Tử Xá nhướng cao mày.
“Anh mua nhiều quần áo vậy làm gì?”. Cô hỏi anh.
“Mua quần áo đương nhiên là để mặc, chẳng lẽ lấy
ăn?”. Anh xem thường nói.
“Anh muốn mặc?”.
Anh liếc cô.
“Anh không mặc thì không cần mua nhiều như vậy, chỉ
cần mua hai, ba cái, để dự tiệc cao cấp hay trong mấy trường hợp quan trọng là
được”.
“Đầu cô có vấn đề sao?”. Anh vừa tức giận vừa buồn
cười.
Lại mắng cô, lúc này cô đâu có làm gì ngu xuẩn,
người làm chuyện ngu xuẩn là anh ta!
“Đầu anh mới có vấn đề đó, anh biết quần áo này giá
bao nhiêu không, mỗi bộ đều năm con số đó!”. Cô buồn bực cãi lại, cũng không
quên nhỏ giọng để nhân viên cửa hàng khỏi nghe thấy.
“Vô nghĩa, quần áo hiệu này vốn có giá như thế”. Anh
tức giận nói.
Trừng mắt nhìn anh, Mạnh Thiên Bình quả thực không
còn gì chống đỡ. Ý anh muốn nói cô biết là đại gia anh có nhiều tiền? Biết nó
mắc như vậy còn đưa cô tới, định mua cả mớ quần áo như thế, trong đầu kẻ có
tiền rốt cuộc có suy nghĩ gì hả trời?
“Trong đống quần áo đó, tôi chỉ thích cái này, cái
này, đó, hai bộ thôi, cái tôi không thích anh đừng mua, có mua tôi cũng không
mặc”. Cô dùng cách khác ngăn anh lên cơn điên.
“Cô không cần tiết kiệm dùm tôi”. Anh liếc mắt đã
nhìn thấu mưu kế của cô.
“Cái anh này…”. Cô nên nói gì? Tự đại, không biết
đời khó khăn, vất tiền qua cửa sổ?. “Anh nhiều tiền sao không đi làm việc
thiện, cứu người nghèo khổ đi!”. Cô nghiến răng lầm bầm.
Anh trừng mắt nhìn, đột nhiên nhếch mép. “Tôi hiện
giờ không phải đang làm đó sao?”.
Cô thiếu chút nữa nhịn không được giơ chân đá anh ta
một cước. Hung hăng liếc anh một cái xong, cô xoay người muốn bỏ chạy, bị anh
nắm tay kéo lại.
Hai người lần đầu tiên nắm tay, tuy rằng không cố ý,
nhưng lại có cảm giác điện giật bất ngờ, làm cả người bọn họ trong nháy mắt
nóng lên.
Tay anh thật lớn, thật ấm áp, đầy đặn, thô ráp.
Tay cô thật nhỏ, thật tinh tế, cảm giác mềm mại
không xương.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cảm thấy một sức
hút kỳ quái từ đối phương.
Đây là cảm giác gì? Chắc chắn có liên quan đến
chuyện anh muốn “diễn giả làm thật” ở nhà hàng, cho nên mới biến thành quái dị
như vầy.
Hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ, sau đó quyết
định bỏ qua cảm giác lạ lùng này.
“Cô đúng là ngu ngốc, có người tự nguyện bỏ tiền ra
mua quần áo cho cô, cô chỉ cần vui vẻ mở lòng đón nhận là tốt rồi, không nên
nói nhiều, ý kiến nhiều quá, người tốn tiền đâu phải cô!”. Anh khó chịu nói.
“Người mặc quần áo đâu phải anh!”. Cô cũng có chút
khó chịu, hơn nữa anh ta lại mắng cô ngu ngốc. “Cố chấp mua cả đống quần áo
không cần thiết cho tôi, anh bị gì? Nhiều tiền quá hả!”.
“Sao lại không cần thiết? Quần áo đó cô mặc vào rất
đẹp, mặc kệ trong nhà hay ngoài đường đều có thể mặc, vì sao không cần thiết?”.
“Ai mặc quần áo đáng giá mấy trăm vạn trong nhà?”.
“Rất nhiều người”.
“Nhưng không phải tôi”.
“Cô đúng là không biết tốt xấu”.
“Anh cũng vậy”.
“Cô muốn làm tôi tức chết?”.
“Yên tâm, người tốt không dài mạng”.
“Ý cô tôi là kẻ xấu”.
“Đó là anh nói, tôi không có nói à”.
Dùng sức trừng cô, Dịch Tử Xá kì thật không cảm thấy
tức giận, ngược lại còn rất thích thú.
Anh rất ít gặp những cô gái dám cãi tay đôi với
mình, các cô phần lớn không phải đoan trang, mềm mại, thì cũng bị anh lớn giọng
dọa tới tái mặt, câm như hến, chỉ có cô là khác thường dám làm trái ý anh.
Nhưng nói trở về, ngay từ đầu cô đã không giống
người thường rồi, có người thường nào sau khi nghĩ chính mình bị bắt cóc còn
nói cướp làm ơn bán mình đi, phải bán cho được 100 vạn?
Cô có điểm hữu dũng vô mưu, nhưng rất chân thật,
tinh thần trả giá vô điều kiện vì người nhà làm người ta cảm động, cho nên anh
mới không kềm được giúp đỡ cô mọi thứ. Ai biết được cô đần đến thế, hoàn toàn
không biết mình rơi vào lưới, đúng là một đứa ngốc mà.
“Quên đi, tùy cô, cứ nói với nhân viên cô mua cái gì
vừa mắt cô, cái gì không cần, tôi mặc kệ”. Anh buông tha.
Vẫn tiếp tục liếc cô, anh rút trong ví da ra thẻ tín
dụng đưa cho cô. “Cầm, tự đi tính tiền, mắt tôi nhìn không rõ”.
“Không phải anh cần ký tên sao?”.
“Không cần”.
“Không cần?”. Cô kinh ngạc trợn to hai mắt. “Vậy
không phải ai cũng có thể dùng? Nếu làm rớt thì biết sao?”. Nói xong lại ngẩn
ra. “Không buồn cười chút nào”. Dứt lời chính cô cũng phụt cười.
“Ngân hàng sẽ được thông báo để phong tỏa tài khoản
ngay, không mạo hiểm đâu”. Dịch Tử Xá bất giác dịu dàng nói với cô.
“Đúng là đáng tiếc, tôi còn đang định thần không
biết quỷ không hay trộm nó đi cà sạch tiền”. Mạnh Thiên Bình thu hồi nụ cười,
nói giỡn với anh.
“Kh