
ốn thoát ly hôn ước này, hiện tại đến phiên anh ra sân…..”
“Anh nói bữa ăn thân mật, chính là đi cùng cái cô gái chỉ phúc vi hôn gặp mặt?” Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Anh gật đầu, lập tức liền giải thích: “Cái bữa ăn này anh từ chối không được, bởi vì mẹ anh——“
“Chuyện này em đã sớm biết.” Cô đánh gãy hắn tự khai.
“A?” Anh bỗng nhiên ngây người, cứng họng nhìn cô.
“Trên thực tế——“ Cô nhìn anh nói, lại vào lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.
“Các người còn muốn thay quần áo bao lâu?” Là thanh âm của Nhâm Duẫn Cánh.
“Chuyện này tối rồi chúng ta nói sau.” Liếc nhìn phương hướng cửa phòng cô quyết định chuyện này sẽ tìm thời gian nói với anh rõ ràng.
Anh bất đắc dĩ thở dài, dắt tay cô gật đầu nói: “Đi thôi, ra trận tra khảo.”
Cô nhịn không được bị anh nói những lời này chọc cười, cùng nhau cười ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Nhâm Duẫn Cánh cáu kỉnh giống như một con sư tử đã đói bụng, tràn ngập nguy hiểm, cả người hắn căng thẳng ở trong phòng khách đi qua đi lại, làm cho những người khác ngồi im trên sô pha cũng không dám lên tiếng.
Không, cũng không phải toàn bộ không dám, ít nhất còn có một người dám.
“Cậu ngồi xuống có được hay không, cậu đi lại làm đầu tôi cũng hôn mê.” Dịch Tử Xá lười biếng mở miệng nói.
Nhâm Duẫn Cánh lập tức trừng anh, cho anh một cái ánh mắt sắc bén đủ để giết chết người, làm cho Mạnh Thiên Bình được ông xã ôm ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái.
“Này, tôi cảnh cáo cậu, dọa đến bà xã cùng con gái của tôi, cậu nhất định phải chết.” Cảm giác được bà xã run rẩy, Dịch Tử Xá khó chịu cau mày trừng trở về. “Bà xã, em có khỏe không? Coi như cậu ta bị giẫm lên cái đuôi chó, nếu hắn dám cắn tới, anh sẽ một cước đem hắn đá bay, em yên tâm.” Anh ôn nhu trấn an bà xã.
“Nghĩ đá bay tôi thì cứ tới đây.” Nhâm Duẫn Cánh hiếu chiến lạnh lung nói.
“Tử Xá, bà xã của con mang thai?” Lần đầu nghe được cái tin tức Mẹ Quý kinh ngạc lên tiếng hỏi, vừa vặn dịu đi không khí.
“Đúng.” Dịch Tử Xá nhếch miệng nói, biểu hiện đầy vui vẻ.
“Thật chúc mừng con.”
“Cám ơn bác, Quý mụ.”
Hắn mới vừa nói xong câu đó, chỉ thấy hai người thong dong đến chậm cuối cùng cũng xuất hiện.
“Đến nơi này ngồi, đã giữ chỗ ngồi giúp hai người.” Hắn nhiệt tình hướng bọn họ vẫy tay, đắc ý chờ xem kịch vui vị rất nặng.
Quý Thành Hạo nắm tay Nhâm Cấm Hồng đi về phía vị trí Dịch Tử Xá chỉ, đã muốn quyết định nhẫn nhục chịu đựng, trước chấn an cảm xúc của cha mẹ cùng “Anh họ” rồi hãy nói.
Chẳng qua anh không nghĩ tới “ Anh họ ” địch ý mạnh như vậy, anh mới dắt Nhâm Cấm Hồng đi đến trước chỗ ghế chỉ định, còn chưa kịp ngồi xuống, “ Anh họ ” đã nổi giận đùng đùng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay đem người bên cạnh anh cướp đi.
“Cấm Hồng, em ngồi ở đây.” Nhâm Duẫn Cánh đem em họ an bài trên sô pha cách xa tên hỗn đản kia nhất.
“Nhâm Duẫn Cánh, cậu đừng quá đáng.” Quý Thành Hạo khó chịu trầm giọng cảnh cáo.
“Tôi quá đáng?” Y hí mắt trừng anh, giọng điệu âm ngoan lãnh liệt.
“Quý Thành Hạo! Con ngồi xuống cho ba.” Ba Quý đột nhiên trách mắng.
Anh lại trừng mắt nhìn Nhâm Duẫn Cánh một cái, mới hậm hực ngồi xuống, đối diện cha mẹ cũng đang đen mặt.
“Con nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ba Quý tức giận chất vấn anh.
Nói ra rất dài dòng, Quý Thành Hạo trực tiếp nói tóm tắt đơn giản kết quả.
“Con đã cầu hôn cô bé, cô ấy cũng đã đáp ứng gả cho con.” Hắn nói với cha mẹ.
“Đây là thật sao?” Mẹ Quý hai mắt trợn tròn, lập tức quay đầu hỏi một cái người trong cuộc khác.
Trong nháy mắt trở thành tiêu điểm mọi người nhìn chăm chú, Nhâm Cấm Hồng gương mặt không tự chủ được đỏ bừng. Cô có chút xấu hổ không biết làm sao nhìn Quý Thành Hạo một cái, mới khẽ gật đầu.
“Ông trời.” Mẹ Quý không khỏi hô nhỏ một tiếng. “Các con, hai cái đứa nhỏ này rốt cuộc thì khi nào cùng ở chung một chỗ, tại sao cũng chưa nói với chúng ta?” Một chút, bà lại hỏi Nhâm Cấm Hồng, “Ba mẹ con biết chuyện này sao?”
Nhâm Cấm Hồng gật đầu.
“Thật là, đây chính là chuyện tốt nha, hai người các con là thế nào——“
“Bà xã.” Ba Quý đột nhiên mở miệng kêu to, đồng thời kéo tay bà một chút, đánh gãy thanh âm vui mừng oán giận của bà.
“Làm sao vậy?” Bà khó hiểu hỏi.
Ba Quý không trả lời vấn đề của bà, chính là mắt nhìn hướng về chõ phía trước, bà theo ánh mắt của Ba Quý nhìn qua, sau đó nhìn thấy Quan Dư Ngâm.
“Ông trời.” Mẹ Quý khẽ gọi một tiếng, trên mặt nhất thời tràn đầy xấu hổ cùng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Dư Ngâm, dì không có ý tứ gì khác, dì cũng rất hy vọng con có thể làm con dâu dì, dì thật sự rất thích con, nhưng dì không biết….. như bây giờ……loại tình hình này…….Dì không biết, dì thật sự……” Bà không biết nói làm sao đã muốn nói năng lộn xộn.
“Không sao, dì.” Quan Dư Ngâm mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói: “Coi như chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, người đừng để ý.”
Dù sao cô cũng chưa từng muốn phải gả cho mấy vị hôn phu tự dưng xuất hiện này, cô sở dĩ tham gia mấy bữa cơm này, là bởi vì tò mò bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để từ hôn.
Nhâm Duẫn Cánh đóng vai xấu đến đào hôn, đáng tiếc ngay lúc đ