
ánh mắt anh tới phía dưới, nhìn vật quen thuộc đang căng trướng kia, nhất thời tim lại đập nhanh hơn.
“Dạo này có phải anh hơi có nhu cầu quá mức với việc vận động trên giường?” Cô thật sự không hiểu sao đàn ông có thể thường xuyên động dục như vậy, với cô thì nhất định phải có không khí tốt, thời gian đúng thì mới có cảm xúc.
“Bởi vì thể chất anh tốt, bản chất dẻo gai, cho nên tinh lực dư thừa.” Anh cứ một lời hai ý mà thổi phồng lên, cúi đầu lại cắn cắn lên gáy của cô hai cái.
“Như vậy không phải là quá mức sao?” Cô lẩm bẩm nói. “Sử sách trước kia không phải có ghi lại, có rất nhiều đế vương vì miệt mài quá độ cho nên bị yếu sinh lý…”
Anh cứng đờ, không biết khóc hay cười, hơn nữa còn cảm thấy khó chịu trong người. “Em không cần nói những lời mất vui như vậy, sẽ khiến anh nhụt chí!”
“Nhưng em cũng không có biệp pháp, em đang lo lắng cho anh đó!”
“Cám ơn sự lo lắng gà mẹ của em.” Anh uể oải thở dài, lại cúi đầu cắn bừa bãi trên môi cô, oán hận nói nhỏ: “Em còn nói nữa, anh sẽ mở toang cửa để cho Tiểu Phân ngoài kia biết được chúng ta đang làm gì.”
Cô tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh. “Em biết rồi.”
Anh nhìn cô giả bộ phụng phịu, nhịn không được đành cười, không đòi hỏi cô nữa, ôm cô xuống khỏi cái bàn, bản thân thì trở lại ghế ngồi.
Nhưng mà, cô trong đáng yêu như thế đứng ở trước mặt, bắt anh khống chế bản thân thật sự rất khó. Bởi vì anh muốn hôn cô mới cố ý kêu cô vào văn phòng, hiện tại buộc anh dừng tay thật sự khiến anh không vui.
“Em lại đây.” Anh vẫy tay.
“Cái gì?” Cô tới gần anh.
Anh giật lấy tay cô, để cho cô ngồi trên đùi mình, sau đó, anh không ngừng hôn cổ, hai má, mắt và hôn lên mặt cô, một tay lướt lên trên vuốt ve bộ ngực cô, một tay còn lại không khách khí tiến vào bên trong váy ngắn, vuốt ve đùi của của cô.
“Anh… Giờ đang là thời gian làm việc…” Cô vừa run vừa nói.
“Anh chỉ muốn ôm em một cái, hôn em.” Hơi thở của anh dồn dập. “Anh hôn em thêm một chút là được rồi, anh sẽ không ‘xuống tay’ với em.”
“Được rồi!” Cô cũng khép nhẹ mắt hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của anh.
“Không ngờ anh Trọng Lâm lại chọn quen với cô.” Hạ Lâm oán giận trừng mắt nhìn Hoàng Nguyên Cần, tỏ vẻ chịu đả kích sâu sắc.
Từ sau khi gặp sự cố cái đinh, cô nàng không dám tìm gặp Khang Trọng Lâm, nhưng thói quen theo đuổi đã nhiều năm sao có thể sớm thay đổi, cho nên cô ta đã phái người lén lút theo dõi Khang Trọng Lâm, nhưng cô ta lại không ngờ phát hiện được Khang Trọng Lâm đang ở bên cạnh Hoàng Nguyên Cần.
“Anh ấy rất có mắt chọn người, cho nên mới chọn tôi.” Hoàng Nguyên Cần nói phóng đại.
Thật ra sau khi ở bên cạnh Khang Trọng Lâm, cô đã sớm biết chuyện giữa Khang Trọng Lâm là Hạ Lâm. Sau khi hiểu được Khang Trọng Lâm quả thực cự tuyệt Hạ Lâm, nhưng khi thấy Hạ Lâm cứ muốn lại tiếp cận Khang Trọng Lâm, cô hoàn toàn không hiểu được tại sao.
Sau, nghe nói Hạ Lâm đang có mối quan tâm khác, lực chú ý đã bị dời đi, hôm nay lại chạy tới khóc lóc với cô, chắc hẳn là do cô ta không cam tâm và vẫn còn kiêu ngạo muốn phá bĩnh, thật ra cô đã sớm đối với Khang Trọng Lâm không để ý những chuyện tình như vậy.
Hạ Lâm tức giận trừng mắt liếc nhìn cô. “Hoàng Nguyên Cần, tôi nói cho cô biết một chuyện.”
“Chuyện gì? Cô nói đi!”
“Tuy rằng chúng ta học cùng một khóa, nhưng tôi chưa từng thích cô.” Hạ Lâm kêu lên.
“À, không sao cả.” Hoàng Nguyên Cần nhún vai. Dù sao hai người họ cũng không có giao tình gì, đối với cô mà nói chuyện này chả có gì. Trên đời này không có biết bao nhiêu người qua lại bên cạnh bản thân, luôn luôn có một số người không hợp với mình.
Hạ Lâm thấy cô không phản ứng, lại nhịn không được lớn tiếng nhắc lại. “Sao anh Trọng Lâm lại chọn yêu cô cơ chứ? Cô không đẹp, không thông minh, không nổi bật, chỉ là một kẻ nghèo kiết xác bình dân, sao anh ấy lại coi trọng cô chứ?!”
Đây là điều mà cô ta suy nghĩ mãi không ra, nếu Khang Trọng Lâm chọn một thiên kim tiểu thư thì cô không nói gì, nhưng anh lại chọn một người chẳng có gì tương xứng là Hoàng Nguyên Cần.
“Thật ngượng.” Hoàng Nguyên Cần hoàn toàn tỏ ra lơ đễnh, cười hì hì nói: “Nhất định là mắt anh ta như con sò cụp miệng, mới có thể coi trọng người tầm thường như tôi.”
Dù sao hiện tại cô là người Khang Trọng Lâm lựa chọn để yêu, những lời phê bình ghen ghét của người ngoài, cô đều mắt điếc tai ngơ.
“Thật sự là rất kì quái!” Hạ Lâm nhịn không được thét chói tai.
“Có gì mà kì quái, sức hấp dẫn của tôi người bình thường không thể chống cự, cô không biết sao?” Cô lại mặt dày tự thổi phồng bản thân.
“Cô thật không biết xấu hổ!” Hạ Lâm ngây thơ kêu lên.
“Hạ Lâm, bạn học vô duyên, cô cũng không nên ở đây nói lớn tiếng nói bậy, mong là cô hãy duy trì chí chất nhã nhặn của mình được không?” Cô tỏ ra thần bí nhìn cô ta. “Nghe nói gần đây máy tay phóng báo lá cải hay lui tới nhà ăn, trăm ngàn lần cô đừng để bị chụp lại ảnh, lỡ may…”
“Lỡ may cái gì?” Hạ Lâm lo lắng hỏi.
“Cô có biết dạo này máy tay báo lá cải rất độc địa, lúc nào cũng phát biểu bừa bãi, nói không chừng việc hôm nay cô to tiếng lại bị lời văn của bọn họ viết thành một tiêu đề về một người