
đủ. “ Còn có, người đều nhìn thấy còn gọi điện thoại, ngươi tiền nhiều
nha?” Nàng nói xong gác điện thoại.
Mới tắt
điện thoại, nàng liền cảm thấy làm như vậy giống như không phải ý kiến
hay, bởi vì Sở Thác hướng nàng thẳng tắp đã đi tới.
“ Anh Phàm, làm sao bây giờ? Hắn hướng chúng ta đi lại đây.” Tiểu Ngô lại ở đẩy nàng.
Anh Phàm tức giận trừng Tiểu Ngô liếc mắt một cái.
Kết quả Sở
Thác vừa đi đến bọn họ trước mặt, liền động thủ tháo mũ bảo hiểm trên
đầu Tiểu Ngô xuống, sau đó dữ tợn nhìn Tiểu Ngô nói: “Có hay không bút
lông?”
“Ách, bút
lông? Có…… Ta tìm xem.” Tiểu Ngô thực tự động phục tùng mệnh lệnh, chạy
nhanh theo cặp tài liệu lí sờ soạng ra một chi bút lông.
Sở Thác tiếp nhận, mở ra cái nắp, liền ở một bên sườn mũ bảo hiểm viết đi xuống.
“ Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Anh Phàm buồn thanh hỏi.
Sở Thác
cũng không trả lời nàng, dường như thực chuyên tâm viết chữ, sau khi
viết xong đậy nắp lại, đem bút lông trả lại cho Tiểu Ngô, sau đó đem mũ
bảo hiểm giơ lên trước mặt Tiểu Ngô, làm cho hắn xem những chữ kia.
“ Đối…… Thực xin lỗi, ta không biết đây là của ngươi.” Tiểu Ngô trừng lớn mắt, ngập ngừng trả lời.
“ Ngươi viết cái gì?” Anh Phàm một phen đoạt lấy.
Thấy bên sườn mũ bảo hiểm dùng bút lông viết “Cảnh cáo”–
Sở Thác chuyên dụng, xin đừng đụng vào!
( TT : Anh trẻ con quá đi a ~.~”)
Nàng xem
mãnh mắt trợn trắng, đem mũ bảo hiểm nhét vào trong lòng Sở Thác. “ Đã
là của ngươi, cầm lại đi! Nhà của ta rất nhỏ, không có chỗ để!”
“ Anh Phàm, là bằng hữu của ngươi nha?” Tiểu Ngô nhỏ giọng hỏi, bắt đầu có chút
hiểu được vừa mới chính mình vì sao bị loại ánh mắt đáng sợ này trừng
mình.
Anh Phàm nhìn Sở Thác liếc mắt một cái. “Chính là người quen cũ không thân –”
“ Ngươi nói cái gì quen biết hay không quen biết nhìn xem, ta sẽ cho hắn biết chúng ta có bao nhiêu quen thuộc.” Sở Thác tới gần bên người nàng, hạ giọng
cảnh cáo.
Anh Phàm cứng đờ, mân khởi miệng trừng hắn liếc mắt một cái. “Chúng ta đi thôi, Tiểu Ngô.”
Sở Thác xem nàng dẫn nam nhân kia tránh ra, ánh mắt híp lại đến. Tức giận của hắn
tan không ít, vừa mới bắt đầu nhìn đến nàng chở một người nam nhân về
nhà, hắn quả thực mau nổi điên, phản ứng đầu tiên chính là tưởng đem nam nhân kia tha xuống dưới đánh một chút rồi nói sau, bất quá xem bọn hắn
nói chuyện, người nọ cùng nàng tựa hồ không phải cái quan hệ này, cơn
tức của hắn mới dần dần bình ổn xuống dưới.
Đối với chính mình mãnh liệt phản ứng, hắn cũng thực kinh ngạc.
Ai, không
có biện pháp, tính chiếm hữu của nam nhân rất mạnh. Địa bàn hắn đã chiếm cứ, tuyệt đối không để nam nhân khác nhúng chàm, mặc kệ nàng hiện tại
đối hắn là cái gì cảm giác. Hắn biết Anh Phàm đối hắn còn có tâm lý
kháng cự, nhưng hắn cũng không đem chướng ngại nho nhỏ xem ở trong mắt,
hắn biết rõ chính mình nghĩ muốn cái gì, cũng tuyệt đối phải nhận được.
Anh Phàm
cùng Tiểu Ngô đi vào thang máy, cửa thang máy đang muốn đóng lại, còn có nhân ấn nút mở, cửa lại lần nữa mở ra, Sở Thác đi đến.
“ Ngươi làm cái gì?” Anh Phàm theo dõi hắn. “ Đồng sự chúng ta liên hoan, ngươi đi
về trước, buổi tối ta lại gọi điện thoại cho ngươi.”
“ Đồng sự
liên quan sao?” Hắn lại lộ ra cái loại này tươi cười đắc ý đáng giận. “
Thêm ta vào cũng không nhiều đi? Vị tiên sinh này, có thể chứ?” Hắn nói
xong lại chuyển sang hỏi tiểu Ngô bên cạnh.
Tiểu Ngô
nhìn hắn cùng Anh Phàm rất quen thuộc, hẳn là không phải người đòi nợ
đi, tâm tình lại nhẹ nhõm không ít. “ Không thành vấn đề, hôm nay đồ ăn
hẳn mua rất nhiều, đã là bạn của Anh Phàm, cùng nhau vui chơi đi!”
Anh Phàm nghe xong quay đầu trừng hắn. “ Ngô Trí Minh, rốt cuộc ai là chủ nhân?”
“ Ai nha, không cần nhỏ mọn như vậy thôi! Nhiều người mới náo nhiệt.” Tiểu Ngô càng nói càng nhỏ giọng.
Sở Thác
khóe miệng có đạt được mục đích tươi cười, ở Anh Phàm nhìn chằm chằm
nhanh chóng trở về bình thường. “ Như vậy tốt lắm, để tránh bởi vì ta
gia nhập mà làm cho mọi người ăn ít đi, ta cung cấp điểm tài chính,
phiền toái Ngô tiên sinh đi nhiều mua một chút đồ ăn, có thể chứ?”
Hắn lấy ra bóp da, rút ra mấy tờ một ngàn nguyên đưa cho Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô
nhìn đến tiền mặt liền sáng mắt, vội vàng gật đầu, gần như thành kính
tiếp nhận kia mấy tờ tiền kia. Sau đó tầng trệt nhà Anh Phàm, hắn ngay
cả thang máy cũng chưa đi ra, đã nói: “ Các ngươi đi vào trước, ta đi
mua đồ ăn, Anh Phàm, ngươi muốn ăn cái gì?”
Anh Phàm tức giận nói: “ Ta no rồi, ăn không vô.”
Nhưng Tiểu Ngô hoàn toàn không nhận thấy được khó chịu của nàng. “ Ta đây tùy tiện mua, tối nay gặp.”
Xem cửa thang máy ở trước mắt đóng lại, Anh Phàm xoay người nhíu chặt mày trừng hắn. “ Sở tiên sinh!”
“ Ân?” Sở Thác thân sĩ nhàn nhã đưa tay cắm ở trong túi quần, nhẹ giọng ứng.
“ Ngươi rốt cuộc chạy tới làm cái gì? Chúng ta không phải nói là chuyện tình một
đêm sao, xuống giường không phải hẳn là vỗ tay tán ra, không cần liên
lạc, vậy ngươi hiện tại rốt cuộc muốn gì?” Nàng xoay người lại chất vấn
hắn.
Sở Thác lấy chìa khóa trong tay nàng ra, lại lần nữa giúp nàng mở cửa, tự động cởi
giày, vào