
ta nửa
năm, này đã đủ vừa lòng.”
Nàng càng nói vẻ mặt càng tịch mịch.
Lúc trước phụ thân qua đời, nàng mất đi một người thân cuối cùng, hoảng loạn nàng thầm nghĩ nắm chặt Sở Thác.
Sở Thác không chỉ là người trong lòng nàng, lại là người nhà mới của
nàng, nàng không thể chịu được lại mất đi hắn. Nhưng mà sau khi tách ra, nàng bắt đầu có thời gian đi suy xét, ngẫm lại quan hệ lẫn nhau, mặc dù là trong nửa năm hôn nhân, hai người tuy rằng ở cùng một chỗ, cũng
không từng cùng phòng. Sở Thác chưa từng bao giờ đem nàng làm cái nữ
nhân chân chính đối đãi, từ đầu tới đuôi đều là nàng nhất sương tình
nguyện.
Nhất sương tình nguyện. (TT: đơn phương tình nguyện đó mọi người).
Bốn chữ này đối tự tôn nữ nhân đả kích
lớn cỡ nào nha !!?? Đợi đến nàng có thời gian hảo hảo nghĩ lại, nàng mới phát hiện tình yêu chính mình đã hèn mọn, lại chưa từng gây cho bất
luận kẻ nào vui vẻ, duy nhất an ủi là lúc cha đi có vẻ an tâm.
“Anh Phàm.” Hắn đi đến giường bệnh của
nàng, nhìn thẳng nàng. “Ba năm trước ngươi vì sao không nói một tiếng
rời đi? Sau khi rời đi ngươi đi nơi nào? Lại làm sao có thể trở thành
một cái nghiệp vụ viên đâu?”
“Chỉ có thể nói ta rốt cục nghĩ thông
suốt.” Nàng cũng không tưởng cùng hắn chia sẻ tâm tình của nàng năm đó,
dù sao đối nàng mà nói, kia không phải dễ dàng như vậy lấy ra nói. “Sau
khi ngươi rời đi ta trụ qua thật nhiều khách sạn, trong khách sạn người
đến người đi, làm cho ta cảm thấy có vẻ thoải mái. Thẳng đến về sau ta
tìm được công tác, mới tìm nhà ở yên ổn cuộc sống.”
“Vì sao là nghiệp vụ viên? Công tác có
rất nhiều loại, ta nghĩ như thế nào đều không nghĩ đến ngươi hội lựa
chọn làm nghiệp vụ.” Hắn đến bây giờ còn cảm thấy kinh ngạc.
“Bởi vì nghiệp vụ viên cần tiếp xúc
người. Người ta không phải nói từ nơi nào té ngã sẽ từ nơi đó đứng lên
sao? Cuộc sống trước kia của ta đã phong bế lại tịch mịch, đem quan hệ
giao tế chính mình làm hỏng bét. Ta nghĩ một lần nữa học tập, học tập
thế nào cùng người khác tiếp xúc.” Nàng nhàn nhạt nói, giống như đang
bình tĩnh nói một câu chuyện của người khác.
Năm đó nàng tiếp xúc người duy nhất là
hắn, nhưng hắn lại thầm nghĩ rời đi, nàng có thể nói phi thường thất bại triệt để. Đây là nguyên nhân làm cho nàng lựa chọn công tác này. Đương
nhiên cũng là cơ vận, gặp tiền bối chịu cho nàng cơ hội, mới có cơ hội
học tập đến nay. Tuy rằng quá trình tương đương nhấp nhô, nhưng bởi vì
chính nàng thực cố gắng không buông tay, vị tiền bối kia cũng liền một
đường chiếu cố, luôn luôn không từ bỏ nàng.
Sở Thác không nói gì, nhìn mặt nàng suy nghĩ sâu xa.
Anh Phàm cùng trước kia giống nhau, làn da so với người khác đều trắng nõn cẩn thận, ngũ quan cũng giống nhau
tinh xảo. Nhưng trước mắt nữ nhân này đã không chỉ là một cái oa nhi đẹp mắt xinh đẹp, nàng đáy mắt lóe ra hào quang kiên định làm cho nàng cả
người đều tỏa sáng. Hắn thật sâu bị nàng hấp dẫn, mãnh liệt tưởng thăm
dò nữ nhân này sau khi lột xác.
“Ngươi luôn luôn ở đây không sao chứ?
Ta có thể mời bằng hữu giúp ta, ngươi về trước –” Anh Phàm nói còn chưa
dứt lời, đã bị hắn đánh gãy.
“Ngươi vì sao luôn luôn tưởng đuổi ta đi?” Hắn hai tay hoàn ngực, nheo lại mắt hỏi.
“Ta…… Nào có? Chính là ngươi không phải bề bộn nhiều việc sao? Trước kia ngươi mỗi ngày đều tăng ca, chẳng lẽ
công ty của ngươi sụp đổ?” Nàng tức giận hỏi.
“Ha ha!” Hắn cười ra tiếng. “Công ty có đổ hay không ngươi hẳn là rất rõ ràng, ngươi nắm giữ 30% cổ phần xí
nghiệp Tuấn Thiên, hàng năm hẳn là đều có cố định nhận hoa hồng đi?”
Xí nghiệp Tuấn Thiên hiện thời đã là
một xí nghiệp khổng lồ. Tuấn Thiên là Sở Thác một tay gây dựng, mà bạn
vong niên của hắn Khương Chấn là người lúc trước xuất ra tiền giúp hắn
thực hiện giấc mộng.Về sau Tuấn Thiên ở trong tay Sở Thác không ngừng mở rộng, cổ phần công ty Khương Chấn nắm giữ cùng tất cả đều để lại cho
Khương Anh Phàm. 30% cổ phần là gần với cổ đông lớn nhất trong xí nghiệp sau Sở Thác.
Vài năm nay mỗi lần thời điểm công ty
chia hoa hồng, hắn đều hy vọng nàng sẽ xuất hiện, nhưng là chưa bao giờ
như nguyện quá. Nàng luôn ủy thác luật sư thay nàng xử lý, tiền cũng
trực tiếp chuyển vào tài khoản, giống như cùng hắn đã không có gì liên
lụy, phân rõ phần sạch sẽ.
Anh Phàm nhún vai.
“Đợi chút, ngươi sẽ không muốn ở bệnh viện theo giúp ta qua đêm đi?” Nàng mở to hai mắt nhìn, bắt đầu cảm thấy bất an.
Vốn tưởng rằng lẫn nhau sinh mệnh sẽ
không lại có cùng xuất hiện, nàng tìm nhiều như vậy thời gian trùng kiến sinh hoạt của mình, nhưng nàng không biết là chính mình đã có thể hoàn
toàn buông bỏ hắn không. Trước kia nàng nếu được hắn sở bồi, nàng có
biết bao cao hứng nhưng giờ nàng không nghĩ vậy.
Sở Thác kéo ra giường gấp để dưới giường bệnh. “Không cần lo lắng, ta có chỗ ngủ.”
“Ai lo lắng ngươi? Không bằng ta về
nhà, ngươi cũng về nhà, như vậy không phải tốt lắm sao? Làm chi kiên trì muốn ta nằm viện? Ta ngày mai còn muốn đi làm nha.” Nàng lại lần nữa ý
đồ thuyết phục hắn.
Hắn nghe vậy nghiêng đầu lo lắng.
“Ngươi về nhà, ta cũng về nhà, như vậy cũng tốt. Bu