
oi như ta chưa từng sinh ra ngươi, rốt cục ngươi trở về làm gì?
Trở về……. làm gì?”
Quan phụ rống giận xong, ba chữ cuối ngữ khí thật yếu ớt, giống như một quả bóng cao su xì hơi, còn có chút nghẹn ngào.
Quan Tử Ngâm trong mắt kinh ngạc càng nồng đậm, bởi vì nàng thấy một giọt nước từ hốc mắt ba ba rơi xuống.
“Ba!”
“Ngươi sao lại về nhà? Ngươi không nên về, nợ của ta không nên do ngươi trả, đó là nợ của ta, sai lầm của ta mà.”
Quan phụ lắc đầu, lầm bầu nói.
Trả nợ? Nợ của ta? Sai lầm của ta? Ba ba rốt cục đang nói cái gì vậy? Quan Tử Ngâm trong lòng tràn ngập hoài nghi.
” Ba, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi.
” Ngươi không nên trở về.” Quan phụ đau thương nhìn nàng, vẫn lắc đầu lầm bầm “không nên trở về… Đây là một đảo tư nhân nhỏ, nếu không phải phía bờ Đông bắt đầu mở khu
du lịch từ vài năm trước, Quan Tử Ngâm biết rõ mình không thể bước một
bước lên đảo, chứ đừng nói đi lại ở đây.
Nơi này, là dinh thự của
người tài trợ cho phòng nghiên cứu của ba, tuy rằng nhìn thấy ngoại trừ
một cửa sắt khắc hoa thật lớn, cùng hành lang dài miên man, chỉ có rừng
cây rộng lớn nhưng một chữ ‘Hoắc’ thật to cạnh cửa cũng đủ cho cô biết,
cô không tìm nhầm nơi.
Nghe ba nói, tập đoàn Hoắc thị có thị trường
kinh doanh trải rộng ở năm lục địa, bất luận là tài chính, khoa học kỹ
thuật, xây dựng, khách sạn, bách hóa, chuyên môn trị bệnh hay vận chuyển đường biển đều có một chân.
Mấy năm gần đây còn lấn sang khai thác dầu mỏ và khoáng sản, tài lực hùng hậu quả thực khó có thể tưởng tượng.
Năm đó, ba có duyên gặp được chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, đối phương còn giúp đỡ khó khăn của phòng nghiên cứu lúc đó.
Sau này, những loại thuốc mới được nghiên cứu, hai phần ba độc quyền giao
cho Hoắc thị, coi đó là thù lao đối phương cung cấp kinh phí cho phòng
nghiên cứu.
Ba nói, nếu không phải có Hoắc thị làm chỗ dựa vững chắc, những năm gần đây hắn không thể chuyên tâm nghiên cứu, nhà bọn họ cũng
không thể cơm no áo ấm tới tận bây giờ.
Không, không chỉ một nhà bọn
họ, còn có người nhà của nhân viên phòng nghiên cứu, bởi vì phòng nghiên cứu số tiền kiếm được chẳng có bao nhiêu, số vào chẳng bằng số ra, cho
nên nếu Hoắc thị không giúp đỡ họ nữa, không chỉ nhà bọn họ chịu ảnh
hưởng mà………
Cũng bởi vậy, lúc đầu năm, khi đối phương đưa ra điều
kiện, ba phải gả cô cho con trai của nhà đó, nghe nói năm ngoái mới bị
tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không chỉ bị hủy dung, tàn phế, tính tình
còn đại biến, mới đồng ý tiếp tục giúp đỡ phòng nghiên cứu, ba ba dùng
lý do cô có vị hôn phu chỉ phúc vi hôn để bất đắc dĩ cự tuyệt.
Một nam nhân không chỉ bị hủy dung, tàn phế, tính tình còn đại biến ……………
Quan Tử Ngâm không thể tưởng tượng đó là nam nhân như thế nào.
Nhưng mà, nếu côkhông lấy hắn, không chỉ phòng nghiên cứu là tâm huyết nửa
đời người của ba sẽ đóng cửa mà hơn mười nhân viên trong phòng và gia
đình của họ cũng không tốt đẹp gì.
Ba nói, mọi người đều là bạn tốt
hơn hai mươi năm của ông, ông không thể rời đi, nhưng cô thì khác, phòng nghiên cứu không có quan hệ gì với cô, cô có thể đi.
Nhìn bộ dáng ba, cô làm sao đi được? Sao lại không có quan hệ gì?
Phòng nghiên cứu là tâm huyết suốt đời của ba, nhìn thấy cô lớn lên, còn có
các chú, dì, anh, chị, là trụ cột của hơn mười gia đình, làm sao côcó
thể bỏ đi?
“Để con nghĩ đã~”
Cô nói vậy rồi kéo hành lý đến ở nhờ nhà bạn.
Làm phiền bạn mất hai ngày, cô quyết định muốn tháo chuông phải tìm người
buộc chuông, trực tiếp tìm đối phương thương lượng là biện pháp giải
quyết tốt nhất, hơn nữa nhất định phải tìm vị thiếu gia kia, không thể
tìm lão nhân gia, dù sao bị trói buộc vào nhau là hai người bọn họ chứ
không phải ông ấy.
Chẳng qua, thực sự là, có thể tra ra người này
đang ở đâu thật không dễ, cô phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có
thể tìm được đến đây, đây là ngôi thành mà người thừa kế duy nhất của
tập đoàn Hoắc thị ẩn cư.
Tốt lắm, tra được rồi, nhưng cái làm cô đau đầu là làm sao để vào trong tìm Hoàng thái tử của tập đoàn Hoắc thị?
Chuông điện?
Nhưng căn bản là không thấy.
Kêu to lên?
Cẩn thận yết hầu vỡ nát mà thanh âm còn chưa tới phòng.
Trèo lan can hoặc trèo cây?
Cô không sợ độ cao, thân thủ cũng nhanh nhẹn, nhưng cô sợ chó nha, nếu trong đó nuôi một con chó đề phòng kẻ trộm……..
Quan Tử Ngâm không tự chủ được nuốt một ngum nước miếng, gắng gượng đè nén ý nghĩ muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này, cô hình như nghe thấy tiếng ô tô, một chiếc xe có rèm che
dần dần chạy tới trước mặt cô, cuối cùng dừng bên người cô.
Cửa xe hạ xuống.
“Nhĩ hảo!” Thấy người phụ nữ trong xe, cô mỉm cười gật đầu chào.
“Chờ lâu rồi sao? Thật ngại, nhanh ngồi lên xe đi.”
Nghe vậy, trong đầu Quan Tử Ngâm hiện ra một dấu chấm hỏi.
Vị này hình như là nhận nhầm người, nếu không sao lại hỏi cô ‘Chờ lâu rồi sao?’
Chẳng qua, đây không phải là gặp may sao, là cơ hội tốt để cô trà trộn vào?
Bởi vì ở đây chỉ có một đường, hướng ra ngoài là cái xe, hướng vào trong là cửa sắt, tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chiếc xe này đi đâu, kh