
ung tung đều
nhờ chị ấy tìm mà, tờ khế ước này cũng có thể hỏi chị ấy.”
Tôi hung hăng gõ lên đầu anh ta một cái, phủ định: “Tôi không muốn chị ấy giúp, nhất định sẽ bị chị ấy giễu cợt cho mà xem!”
William sờ sờ cục u trên đầu, không dám lên tiếng nữa.
Tôi thật sự không tìm thấy khế ước giấy đành thôi.
Không ngờ, Thiệu Thiên ngu xuẩn lại khiêu chiến trước.
Tôi và Hồng Vũ không che giấu nơi ở như đại đa số yêu quái vì chúng tôi
thích các sản phẩm và thức ăn ngon loài người phát minh. Vậy nên biệt
thự của Hồng Vũ xây giữa khu dân cư tuyên bố với bên ngoài đây là nhà
của một tên phú nhị đại* cả ngày cắm đầu chơi Game online. Hàng xóm xung quanh rất khinh bỉ cách sống đảo lộn đêm ngày của chúng tôi, nên rất
tin vào lý do thoái thác này.
* “Phú nhất đại” và”phú nhị đại” là
những thuật ngữ chỉ các thế hệ nhà giàu của Trung Quốc, trong khi “phú
nhất đại” là thế hệ trực tiếp lao tâm khổ sức gây dựng sự nghiệp, tài
sản thì “phú nhị đại” – thế hệ con cháu của họ chỉ biết ăn chơi, phá
phách bằng tài sản, thế lực của gia đình, bố mẹ họ
Thiệu Thiên có mạng lưới quan hệ rộng rãi, đầu tiên ông ta tìm mấy tên
côn đồ chạy đến cửa chính nhà tôi đua xe, mở loa, làm cho tôi không ngủ
được. Thấy tôi lập pháp thuật cách âm, lại vận dụng quan hệ sai người
một ngày gõ cửa nhà tôi ba lần, vu oan kiến trúc nhà tôi không theo quy
định, gia hạn cho chúng tôi phải phá bỏ và chuyển đi nơi khác. Sau đó là mất nước cúp điện; còn có ngành trị an đến tra ID của William, nói là
có người báo tôi nuôi chó không có giấy chứng nhận, sủa loạn làm phiền
người khác, định tịch thu chó khiến cho rất nhiều người đến vây xem.
Ngay cả máy tính của William cũng dính virus, chơi game thì bị hack
trang bị…
Một con kiến thì không nói nhưng vô số con kiến có thể phiền chết người. Đủ loại quấy rầy làm cho tôi gần như không ngủ được, trong lòng tức giận
đến phát cuồng. Tôi vừa phải duy trì hình dáng con người không thể sử
dụng vũ lực đánh chết đám côn đồ chó má này trước mặt người khác, vừa
không thể đi báo cảnh sát.
William sợ bị bắt đi nên rất khẩn trương: “Không bằng lần sau bọn chúng tới tôi biến về nguyên hình cắn bọn chúng?”
“Không có tiền đồ! Đã biến thành hình người còn cắn người thì còn ra thể thống gì nữa?” Tôi khinh bỉ lườm con chó ngốc này một cái, rất hy vọng nó bị
bắt luôn đi cho rồi. Tôi lưu loát buộc mái tóc xoăn dài thành đuôi ngựa, nghiến răng nghiến lợi ác độc cười nói, “Tôi đi đập gãy bảy, tám cái
xương sườn của kẻ dám đụng lên đầu bản miêu này, nhổ sạch răng hắn, bẻ
gãy xương sống hắn, khiến hắn liệt nửa người, bất lực cả đời! Cả đời này nằm trên giường mà sống!”
“Em muốn đánh ai liệt nửa người cơ?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười biếng quen thuộc. Sắc mặt tôi biến đổi, vội lao ra.
Cửa trong sân nhỏ đã bị mở ra, một người đàn ông cao lớn đeo kính đen, một
chân đã bước vào cửa, trên người mặc một cái áo sơmi màu trắng thắt
caravat. Nếu bỏ qua đám râu mấy ngày chưa cạo, nụ cười phong cách vô lại ở khóe miệng và ánh sáng hồ ly thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt màu
xanh băng thì cũng tạm coi như một người đàn ông thành thục đẹp trai.
Tên anh ta là Lam Lăng, là vị khách tôi không chào đón nhất.
Lam Lăng mở miệng y như rằng chẳng có lời nào tốt đẹp: “Dạ Đồng, cái đồ
chuyên gây chuyện sinh sự này, gần trăm năm đã giết bốn mươi hai người
còn làm bảy mươi tám người bị thương. Thượng giới đã sớm không nhịn nổi
nữa rồi, nếu không phải nể mặt sư phụ em, em lại lập được chút công lao
thì họ đã sớm bắt em tống lên đảo cấm chế trăm ngàn năm rồi. Nay bên
trên đã hạ tối hậu thư, em giết người lung tung nữa thì anh cũng không
bao che được cho em đâu.”
Tôi phụng phịu, giải thích những việc làm của Thiệu Thiên một lượt, sau
lạnh nhạt nói: “Nhà chúng tôi không chào đón anh tới cửa, tôi cũng không cần anh giúp.”
Lam Lăng không quan tâm đến sự lạnh lùng của tôi, dứt khoát nói: “Theo quy
định của yêu giới, con người ký khế ước dùng tuổi thọ để kéo dài mạng
sống cho người khác là dùng sáu năm đổi hai năm mới hợp lý. Em lợi dụng
lòng tốt cứu người của một đứa trẻ tám tuổi chưa thành thục, ký khế ước
hai mươi năm đổi hai năm không công bằng kia, rõ ràng có hơi quá đáng.
Linh Tiêu Chân Quân – cũng chính là kẻ trên thượng giới đặc biệt thích
con người đó, không biết nghe được chuyện này từ đâu, ông ấy rất không
vui nên cố ý bảo anh tới truyền lời, nói rằng yêu quái thì cũng phải có
vài phần đạo đức, đừng làm xấu mặt sư phụ em.”
“Biết rồi.” Tôi hơi chột dạ, mà nghĩ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn của
Thiệu Thiên, trong lòng tôi khó chịu: “Tờ khế ước kia chẳng biết đã
quẳng đi đâu rồi, tôi không tìm được.”
Lam Lăng quan tâm nói: “Nghĩ kĩ lại xem, không thì hỏi Hồng Vũ, còn có…”
Tôi giận tái mặt, hung tợn nói: “Cái đồ đàn ông ghê tởm nhà anh, đừng có mà quấn quít lấy Hồng Vũ nữa! Xấu xí mà không biết tự lượng sức! Cút mau!”
Vẻ mặt Lam Lăng cứng lại một chút nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ thoải mái, anh ta nhún nhún vai, vẫy vẫy tay với tôi rồi sải bước đi ra
ngoài cửa.
William nhìn của bóng