pacman, rainbows, and roller s
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324161

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

nói chuyện giọng cũng nức nở, cậu ta sắp điên đến nơi rồi, sợ cô bị

biến thái bắt cóc. Tờ rơi tìm mèo rồi tìm người được dán ở gần khu nhà

tôi, mọi người đều bàn tán, ảnh chụp rất đẹp.”

Dạ Đồng tôi sao lại sợ biến thái?!

Mất mặt!

Tôi quả quyết đứng lên, xé nát tờ quảng cáo.

Quá mất mặt!

Tôi lấy tốc độ như gió lốc nhảy xuống nhà, chạy vội.

Cả đời chưa từng bị mất mặt như vậy!

Tôi muốn bắt con chó ngu xuẩn kia lại, đặt lên sô pha đánh nhừ tử!

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

Khắp đường dán đầy thông báo tìm mèo, trên đấy in gương mặt đáng yêu của

tôi, tiền thưởng lớn làm xôn xao cả thành phố. Vô số trai gái già trẻ

cầm dụng cụ bắt mèo trong tay, phố lớn ngõ nhỏ hỗn loạn, thấy mèo đen

liền bắt, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hy vọng nhờ chuyện này mà có được một khoản tiền. Khiến tôi trên đường về nhà bị sa vào vòng vây, nhiều

lần phá vây, trèo cây chui lỗ mới thoát khỏi dòng người hùng dũng kia,

chạy được về nhà.

Vẹt nhìn thấy tôi, vội vàng bỏ thìa kem ra, chạy đi gọi điện thoại cho William.

Hồng Vũ bước tới tóm lấy cổ tôi, nhấc lên giữa không trung, hung dữ

nghiêm mặt dạy dỗ. Mỹ nữ tức giận, ngọn lửa bùng lên khắp người, tiếng

chim hét chói tai rất khủng bố. Tôi bị mắng đầu choáng mắt hoa, hồn bay

phách tán, chỉ hận không thể tìm cái hang chui vào không ra nữa.

Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, William ôm chồng tờ rơi to đùng từ cửa đi

vào, khí thế sét đánh không kịp bịt tai nhào lại đây. Anh ta vung tay

lên, tờ rơi bay đầy trời. Anh ta ôm chặt lấy tôi như sợ mất đi cục xương thịt, rồi sờ tai, rồi kéo cái đuôi, đến khi xác nhận thân phận xong,

trong cổ họng hu hu hai tiếng, mới bình tĩnh lại. Sau đó đầu óc anh ta

lại bắt đầu chập mạch, không biết lại học dáng vẻ của nam chính trong bộ phim truyền hình nào, mặt đầy nước mắt vui mừng, nắm lấy bả vai tôi

liều mạng lắc lắc: “Rốt cuộc cô đi đâu? Bọn tôi lo lắng sắp chết rồi!

Không bị thương chứ? Không xảy ra việc gì chứ!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình

trong lòng rít gào mà bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này của

anh ta thật sự rất ghê tởm! Tôi sợ tới mức đờ ra một lúc lâu, cho dù bị

sờ lung tung, cũng quên đánh anh ta.

Hồng Vũ khuyên: “William, em bình tĩnh đã. Nó bình yên trở về, chắc là không được gặp người đó.”

“Mèo ba ngày năm bữa trốn nhà không phải rất bình thường sao.” Trước đây tôi lén chuồn ra ngoài mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện

thường, William không biết thì thôi, Hồng Vũ biết thì cũng nên giải

thích cho anh ta chứ. Giờ đến cả Hồng Vũ cũng không bình tĩnh, khiến

trong lòng tôi nghi ngờ, bắt trọng điểm hỏi, “Tôi sẽ gặp được ai?”

William vẫn ôm tôi không buông tay.

Hồng Vũ yên lặng nhìn tôi một lúc, phiền muộn thở dài: “Kết giới Hắc

Ngục bị phá, bọn yêu quái trốn khỏi ngục, xông vào trần gian rồi.”

Chuông cảnh báo trong lòng tôi báo động, cuống quýt xua tay thanh minh:

“Chuyện xấu lần này tuyệt đối không phải em làm! Khi em ở Hắc Ngục rất

ngoan ngoãn, đừng đổ oan cho mèo!”

“Ai nói là do em làm? Cô làm thì tự mình biết lấy! Có phải là còn giấu

chuyện xấu gì nữa không?” Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ

tôi một cái nhưng cũng không truy cứu nữa, giải thích, “Là Xi Ly Quân

trong ngục giam chữ Thiên, hắn dùng nghìn năm tìm ra cách mở được kết

giới, chạy trốn ra ngoài. Lúc Thiên giới phát hiện ra, thì đã muộn. Tất

cả ba trăm yêu ma cực kỳ hung ác ở Hắc Ngục đã trốn theo Xi Ly Quân, lẻn vào nhân gian, biến mất không thấy. Chị và Lam Lăng thấy em đi mấy ngày không về, không có tin gì, sợ em bị hắn tìm thấy. Không ngờ con mèo vô

liêm sỉ em chỉ vì việc nhỏ mà trốn nhà đi chơi!”

Chị ấy càng nói càng giận, ngọn lửa trên người lại bắt đầu bốc lên, rít gào nói, “Hôm nay không đốt tất cả đống lông trên người em, cái tên Hồng Vũ của chị sẽ viết ngược!”

Từng đợt nóng ập đến, tôi thấy tình hình không ổn, vội rụt đầu lại, trốn sau lưng William, đôi mắt quét khắp nơi, tìm đường chạy trốn.

William run rẩy đứng trước che cho tôi, nói năng lộn xộn nói: “Sư tỷ

Hồng Vũ, đừng đốt lông Dạ Đồng, muốn đốt thì đốt em này, đến mùa hè rồi, lông em dày, sợ nóng…”

Lúc hoạn nạn gặp chân tình, tôi cảm động: “Sư đệ William, anh đúng là chó tốt, lần sau tôi tức không lấy móng vuốt cào anh nữa.”

William rất vui sướng, phản ứng cũng rất nhanh: “Dạ Đồng, tôi muốn có phiếu chó ngoan.”

Vẹt khinh thường, cao giọng kêu: “Đồ ngốc đồ ngốc! Hai tên ngốc!”

Rốt cuộc Hồng Vũ không tức giận nữa, lửa giận cũng ngừng lại, ngồi bên cạnh buồn bực uống trà.

Tôi thấy tình thế dần ổn, ở sau lưng William giơ móng vuốt, thật cẩn

thận hỏi vấn đề lớn nhất trong lòng: “Xi Ly Quân là ai? Vì sao hắn lại

tìm em gây chuyện?”

Hồng Vũ ngạc nhiên: “Em quên rồi?”

Vẹt khinh bỉ: “Cô quên rồi?”

William mừng như điên: “Cô quên rồi? !”

Tôi vò đầu: “Tên này nghe quen lắm, rốt cuộc hắn là ai?”

Đúng lúc này, Lam Lăng đi từ ngoài cửa vào. Bởi vì khó có cơ hội được

vào nhà, anh ta ăn mặc sạch sẽ, khóe môi nhếch lên tươi cười hiền hòa,

đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Vũ, nói với tôi: “Là xà yêu hai đầu t