
i mới hết ngày sinh nhật của ông mà bánh làm sớm quá sẽ mau hết mùi thơm.
- Nghĩa là chiều nay bà làm bánh đúng không?
- Ừ hm ….- Diệp Hân gục gặt đầu.
- Nhớ đó – Lập Khiêm dặn một câu khiến nhỏ không thể nào làm khác hơn được.
Diệp Hân sầu não bước vào lớp lại gặp ngay bản mặt đáng ghét của nhỏ Hằng. Nhỏ Hằng thấy nhỏ vào thì nhe răng cười một cách đáng ghét, còn đưa tay ra sau giấu giấu diếm diếm cái gì đó.
Diệp Hân lườm nhỏ bạn một cái rồi đi vào chỗ ngồi. Ai dè đâu, nhỏ Hằng từ phía sau đưa tới trước mặt nhỏ một món quà trong một cái hộp xinh xinh, Diệp Hân ngây người chưa kịp đã thông đầu óc cho thông suốt thì giọng nhỏ Hằng đã vang lên:
- Happy birthday.
- Hả.
Diệp Hân như người ngủ mê tỉnh dậy, chợt nhận ra một điều mà mấy bữa nay nhỏ không nhận ra. Vốn cảm thấy có cái gì đó khi làm bánh sinh nhật tặng cho Lập Khiêm. Nhưng nhỏ lại không tài nào biết cái cảm giác đó là gì. Đột nhiên mẹ nhỏ lại dễ chịu hết sức, nhỏ vừa xin tiền là chon gay, mà còn cho rất nhiều nữa cơ chứ.
Hóa ra là vì hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật nhỏ. Huhu….sao sinh nhật mình, nhỏ lại không thể nhớ ra nhỉ. Đúng là bị tên này quần riết rồi đầu óc bị mất trí.
- Sory nha, tui cũng gần sạch tiền rồi nên mới không cho bà mượn được. Số tiền còn lại tui đã mua quà cho bà hết rồi – Nhỏ hằng cười ngượng giải thích.
Nhỏ cảm động nhìn đứa bạn thân, thì ra nhỏ trách oan bạn mình rồi. Nhỏ thân tình vỗ vai nhỏ Hằng:
- Được rồi, tui hiểu bà mà. Đừng ấy náy, tui có tiền rồi. Hôm nay đi ăn mừng sinh nhật với tui đi.
- Vậy còn vụ cái bánh kem của Lập Khiêm thì sao? Bà hứa rồi mà.
- Tui hứa với hắn ta, nhưng khi đó tui quên mất một điều. Sinh nhật hắn ta cũng là sinh nhật tui mà. Đừng lo, tên đó nào thiếu bánh kem mà thèm ăn cái bánh tui làm chứ. Hắn ta chẳng qua muốn hành tui thôi. Nhưng giờ thì không còn sợ hắn ta nữa. Đi thôi, tui với bà đi nộp cái kịch bản cho chị Thanh ngay rồi ăn sinh nhật cho thoải mái.
Trên đường đi, nhỏ Hằng đọc cái kịch bản 1 phút 30 giây của nhỏ mà hoét toáng lên:
- Bà điên rồi, cái kịch bản này làm sao mà diễn được chứ?
- Sao lại không được. Tui mất 1 phút 30 giây để suy nghĩ, công thêm thời gian ngồi cặm cụi hoàn thành kịch bản này.
- Nhưng tui bảo đảm, chị Thanh và mọi người chắc chắn sẽ không chấp nhận cái này đâu. Vái kịch bản này nó ngược đời quá – Nhỏ Hằng nhăn mặt nói.
Nhưng nào ngờ, chị thanh vừa đọc xong cái kịch bản của Diệp Hân thì đập tay xuống bàn reo lên: - Chị chọn em viết quả nhiên là không sai mà.
Nhỏ Hằng té xỉu khi nghe chị Thanh nói.
- Trời, chẳng lẽ mình phải diễn cái này sao trời.
- Được rồi. Chúng ta bắt đầu tuyển chọn nhân vật chính và bắt đầu tập luyện đi là vừa – Chị Thanh đứng dậy tuyên bố với tất cả mọi người có trong đoàn.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau né tránh bởi vì , họ chỉ có một tuần lể để diễn tập. Mà chả biết ái kịch bản này nó thế nào cả. Lỡ chẳng may, bản thân dính vào một vai nào đó, thì cả tuần lễ sẽ phải vùi mình vào luyện tập. Còn đâu là tự do nữa.
- Vậy bây giờ ai xung phong nào. Xung Phong thì bước lên phía trước – Chị Thanh cầm kịch bản gõ gõ trên mặt bàn.
Chẳng ai chịu bước lên phía trước hết.
Chị Thanh tức giận đập bàn mắng:
- Tại sao không có ai đứng lên hết vậy hả. Nếu vậy thì chị sẽ gọi đích danh tên vậy.
Mặt mũi ai cũng xanh xao hết, mong sao đừng rơi trúng mình.
- Hiểu Huy, em đóng vai chú lùn thứ 7.
- Sao lại là em ! – Hiểu huy thở dài lên tiếng.
- Không là em chứ là ai? Vai chú lùn út mà, rất thích hợp với người như em. Đừng lo, vai công chúa sẽ giao cho bạn gái…..- Chị Thanh liếc nhìn nhỏ một cái rồi tằng hắng nói – Giao cho Đổng Ngọc vai công chúa bạch tuyết.
Diệp Hân cũng liếc nhìn Hiểu Huy, tâm trạng bỗng nhiên thấy buồn. Nhỏ tham gia hoạt động đoàn vốn là vì Hiểu Huy . Bây giờ gặp nhau thường xuyên thế này, còn có Đổng Ngọc nữa. Đúng là có chút ngượng ngùng.
- Công chúa Bạch tuyết…..
- Bạch tuyết và 7 chú lùn…..
Tất cả mọi người kêu lên đồng loạt.
- Đúng vậy, vở kịch mà chúng ta phải diễn chính là Bạch tuyết và 7 chú lùn.
- Vậy thì cần gì kịch bản mà phải đi viết chứ? – Có người thắc mắc lên tiếng.
- Vấn đề là, kịch bản này đã được cải biên lại rồi – Chị Thanh lên tiếng – Trong cái cũ có cái mới, trong cái nhàm có sự thú vị bất ngờ.
Cả đám tròn mắt nhìn Diệp Hân, nhỏ bèn vênh mặt kiêu ngạo. Liếc ngang qua mặt nhỏ Ngọc đang nhìn nhỏ ganh ghét, Diệp Hân được nước lên mặt cười nhạt.
- Vậy cũng hay. Người như em đóng vai công chúa mới thích hợp. Còn người khác, chỉ nên dùng cái đầu điên điên viết kịch bản.
- Vậy là em nhận lời rồi đúng không? – Chị Thanh hỏi ngược lại Đổng Ngọc.
- Em nhận lời, nhưng mà phải để Hiểu Huy đóng vai hoàng tử em mới chịu