XtGem Forum catalog
A Love Story Of Teen

A Love Story Of Teen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327412

Bình chọn: 7.5.00/10/741 lượt.

rước bất cứ

ai.....Tuy không phải con ruột nhưng cái tính cố chấp + hiếu thắng của hai anh em nó thì y

hệt ông...

Thấy anh nó đi ra, ông vội bước vào căn phòng bên cạnh. Đợi anh nó đi khuất, ba nó bước

vào phòng nó, khẽ vén mấy sợi tóc bay bay trước mặt con gái, ông cất tiếng nho nhỏ:

_Thùy Anh...Ba xin lỗi...Ba không thể nào để con và con trai ông Duy là một đôi

được....Không thể được.....

_Tại sao zậy ba?- Nó mở bừng mắt

_Con chưa ngủ ak?- Ba nó giật mình

_Ban nãy thì có nhưng lúc ba vào phòng con thì con chợt tỉnh zậy...- Nó gãi đầu- Mà sao

ba hok cho con ....với Thường Khánh?

_À thì ba.......

Đại học Kinh tế. 30 năm trước

_Hoàng Linh! Chờ anh với!- Ba nó- ông Nghĩa lúc ấy chỉ là một anh chàng thanh niên 20

tuổi.

Cô gái tên Hòang Linh way lại.

_Hòang Linh! Em rảnh không! Lát tan học chờ anh nhé, chúng ta đi xem phim- Nghĩa gập

người thở dốc nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời.

_Uhm......Em có hẹn với anh Duy rồi.....Xin lỗi anh nha! Em đi trước.

Nói rồi Hoàng Linh way đi....Vừa lúc Duy từ cầu thang đi xuống.

_Hòang Linh! Em chưa lên ak? Lớp bắt đầu học rồi mà!-Duy vòng tay wa vai Hòang Linh

trước mặt Nghĩa, Nghĩa biết Duy không thật lòng yêu Hòang Linh...chỉ là Duy muốn wa mặt

Nghĩa, muốn thắng Ngiã....tất cả chỉ vì lòng đố kỵ, ghen ghét, Duy không muốn thua Nghĩa

lần Thứ 2

..........................

Tại một trường THCS, cách đây 35 năm. Một phòng học đang trong giờ thi Học sinh giỏi

Tóan

_Duy!- Nghĩa gọi khẽ từ cái bàn phía sau.

Duy way xuống:

_Gì hả Nghĩa? - Lúc ấy hai người còn là bạn thân, đi đâu cũng có nhau, người này gặp khó

khăn thì người kia sẽ giúp đỡ và hôm này cũng thế.

_Câu 3 làm sao, chỉ tớ với!- Nghĩa nhìn Duy = ánh mắt nài nỉ

Không chút chần chừ, Duy viết cách giải bài 3 ra giấy nháp rồi nhân lúc giám thị không để

ý, Duy chuyền xuống cho Nghĩa....Nhờ Duy, Nghĩa mới hok rớt, vậy mà cuối cùng người

đoạt giải nhất cuộc thi HSG Tóan năm đó lại là Nghĩa chứ hok phải Duy....

Lòng đố kỵ nổi dậy, từ đó, Duy và Nghĩa hok còn là bạn thân nữa. Suốt những năm cấp 3,

Duy không bao giờ để thua Nghĩa, Duy luôn cố gắng tước đoạt những gì Nghĩa có....trong

chuyện tình cảm cũng zậy....Và cho tới hôm nay, mỗi khi gặp nhau trong các buổi họp, các

buổi đại hội, hai người vẫn hok hề tỏ ra đã từng một thời khắng khít với nhau...Ánh mắt họ

nhìn nhau hok còn ấm áp như những năm cấp 2 mà thay vào đó là sự ghen ghét, đố kỵ,

căm hờn,....

.....................

_Do đó ba hok thể nào để con và con ông Duy thành một đôi! Mà nếu ba có cho phép đi

chăng nữa thì ông Duy cũng sẽ ngăn cấm tới cùng, con nên từ bỏ ý định đó đi thì hơn!

Nói rồi ba nó đi ra khỏi phòng....Đúng là số phận thích trêu đùa với người ta thật!



Nó và Mạnh Khoa bước chầm chậm quanh khuôn viên trường, kiểu nỳ nhìn vào chắc cũng ít nhiều gây hiểu lầm! Nó chẳng để ý tời điều đó, bởi vì tâm
trạng nó đang rối bời...Nhìn bề ngoài nó có vẻ mạnh mẽ và ngang bướng,
nhưng quen nó, mới biết rằng không phải lúc nào nó cũng có thể tỏ ra
mạnh mẽ, vì sâu thẳm trong tâm hồn, nó vẫn chỉ là một cô bé con yếu đuối cần được chở che.......

_Này! Tôi hok biết cô đang giấu giếm
Thường Khánh điều gì nhưng tại sao cô lại phải giấu?- Mạnh Khoa lên
tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch chỉ có tiếng lá xào xạc nhảy múa
trong làn gió.

_Tui...- Nó chẳng biết bắt đầu từ đâu để nói cho Mạnh Khoa hiểu.

Mà lạ một điều, nó có cảm giác Mạnh Khoa là một người rất đỗi thân
thiết, đến nỗi nó có thể tâm sự tất cả những khúc mắc trong lòng mình
với anh chàng. Cũng đúng thôi, Mạnh Khoa là một người có "quyền năng"
làm cho người bên cạnh cảm thấy an tâm mà.

_Chuyện khó nói hả?- Mạnh Khoa tiếp tục lên tiếng

_Ba tui...không chấp nhận Thường Khánh.....

Mạnh Khoa đứng sựng lại.

_Tại sao?

_Chuyện dài lắm, nói chung là ba tui và ba Thường Khánh có mâu thuẫn với nhau từ ngày xưa....

_Ra vậy. Thế cô định tính sao?

_Tui hok biết nữa.....

Nó xem Mạnh Khoa như một người pạn thân, như con Lam ý, mà là bạn thân cần nhất là

để chia sẻ lúc vui hay buồn mà. Im lặng một hồi, Mạnh Khoa sực nhớ, lên tiếng như chọc

nó:

_Sao cô hok khóc? Cô hay khóc vì những chuyện thế này lắm mà?

_Anh định giết tui ak? Anh chưa biết mỗi lần khóc xong là tui lăn ra ngủ à....

_Hỏi thế thôi, cô mà lăn ra ngủ bây giờ thì tôi phải cõng cô về lớp đấy, có mà gãy xương

mất!

_Anh nói gì?- Nó quát lên.

Rồi tiếp theo là cuộc rượt đuổi giống y phim hành động của nó và anh
chàng. Mạnh Khoa biết nó là người khá vô tư nê