Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325253

Bình chọn: 9.00/10/525 lượt.

Điền Tịnh chơi trò chơi, còn mình chạy đi chơi trò
duy nhất biết là gắp thú bông.

Trò này là do
Chu Nhất Minh dạy tôi, anh ta không ở đây, tôi muốn thử xem mình có thể
gắp được con nào không. Kết quả chứng minh tôi thật vô dụng, tốn mất
hai, ba chục tệ rồi mà vẫn chưa gắp được con nào dù là nhỏ nhất.

Đang chán nản
thì Điền Tịnh và Tạ Đông Phương đi tới. Biết tôi đã thất bại, cậu ta
cười, nói: “Chơi trò này phải có kỹ thuật. Cậu tìm Chu Nhất Minh,
bảo cậu ấy dạy cho. Cậu ấy chơi trò này giỏi lắm, hồi cấp ba, cậu
ấy đã tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc để luyện
trò này đấy, còn chuyên tâm hơn cả ôn thi đại học”.

Tôi biết Chu
Nhất Minh chơi trò này rất giỏi, thực tế tôi đã từng chứng kiến
rồi. Điền Tịnh lại tỏ ra ngạc nhiên: “Chu Nhất Minh thích chơi trò
gắp thú bông đến thế cơ à? Những con thú bông ở trong này thường con
gái mới thích chứ, anh ta là con trai, gắp những thứ này về làm
gì?”.

Tạ Đông Phương
cười to hơn. “Hai người không biết đấy thôi, Chu Nhất Minh chơi trò này
là để lấy lòng người đẹp. Ngày ấy hoa khôi Hạ Tuyết lớp mình rất
thích gấu bông, những con gấu bông ở trong máy gắp này rất độc đáo,
đáng yêu, không cửa hàng nào bán cả”.

Tôi đột nhiên
bị chạm vào nỗi lòng. “Mình biết, sau khi thi đại học xong, lớp cậu
có rất nhiều người rủ nhau đi chơi điện tử, lúc ấy Hạ Tuyết cũng
có mặt. Lần đó Chu Nhất Minh gắp được một con thú bông to và đẹp
nhất, đem tặng cho cô ấy. Có đúng không?”.

“Không sai, Chu
Nhất Minh nói cho cậu biết rồi hả?! Khi đó Hạ Tuyết rất vui, ôm con
thú bông, cười rất ngọt ngào”.

Nghe nói người
khác cười ngọt ngào, tôi lại thấy lòng chua chát, sắc mặt trông cũng
thật khó coi.

Tạ Đông Phương
lại không nhận thấy, cứ vô tư nói tiếp: “À đúng rồi, tháng này Hạ
Tuyết mới từ Thượng Hải trở về đấy, nói thời gian vừa rồi bận rộn
đến phát điên, giờ muốn nghỉ ngơi một tháng để lấy lại sức. Hôm kia
bọn mình đã triệu tập được gần chục bạn học cũ, Hạ Tuyết nhìn
thấy Chu Nhất Minh còn nhắc lại con thú bông đó, nói cô ấy vẫn giữ
cẩn thận đến tận bây giờ”.

Tôi càng nghe
càng thấy chua xót, vừa chua xót vừa tức giận. Chẳng trách mấy hôm
nay anh ta lờ tôi đi, thì ra là tình yêu đầu của anh ta trở về, anh ta
còn nhớ đến tôi chắc? Lúc này anh ta chỉ muốn sớm loại tôi ra khỏi
đầu, trong lòng chỉ có Hạ Tuyết của anh ta thôi.

Hạ Tuyết ơi là
Hạ Tuyết, tự nhiên cô quay về làm cái gì? Lần này cô về sẽ khiến
thế giới của tôi bắt đầu có tuyết rơi rồi!

Sắc mặt tôi
càng lúc càng khó coi, Điền Tịnh vội vàng ra hiệu cho Tạ Đông Phương
đừng nói nữa. Cậu ta không hiểu gì nhưng cũng im miệng ngay, hết nhìn
tôi lại quay sang nhìn Điền Tịnh, tỏ ra vô cùng lúng túng.

“Phiên Phi, chơi
cũng lâu rồi, chúng ta đi thôi, kiếm nơi nào ngồi ăn cái gì đó! Gần
đây có nhà hàng Kentucky, bọn mình đi ăn cánh gà nướng nhé, mình
mời, muốn ăn mấy đôi thì ăn!”.

Tôi không chịu
đi, ở lại hăng hái đọ sức với cái máy gắp thú bông. Nghiêm nét mặt,
chau mày, nghiến răng nghiến lợi gắp, tư thế ấy không giống đang chơi
trò chơi chút nào, mà giống đang đấu tay đôi với cái máy thì đúng
hơn. Không phải tôi làm cho nó chết, mà là nó toàn giết tôi.

Hết xu để chơi
lại mua, cứ hết lại mua, nhoắng cái đã nướng hết một trăm tệ. Mắt
không hề chớp, tôi moi ra tờ một trăm tệ nữa. “Điền Tịnh, cậu ra mua
giúp mình một trăm tệ xe để chơi, mình không tin mình lại không gắp
được một con”.

Điền Tịnh dè
dặt nhìn tôi, ngập ngừng nói: “Mình nói… chúng ta không chơi nữa được
không?”.

Tôi quát ầm
lên: “Chơi! Sao lại không chơi? Chị đây hôm nay không gắp được một con,
nhất định không về!”.

Điền Tịnh không
biết phải làm thế nào, đành quay người chạy ra mua xu. Chắc chắn cô
ấy đã nhân tiện lén lút làm một việc, bởi không lâu sau Chu Nhất Minh
đã chạy tới.



Chu Nhất Minh rõ ràng là từ nơi làm việc chạy thẳng đến đây, trên người vẫn còn nguyên bộ đồng phục của nhân viên ban Quản lý đô thị. Tạ Đông Phương đứng đợi sẵn ở cửa khu trung tâm giải trí, dắt anh ta thẳng đến chỗ tôi.

“Yên Phiên Phi, em sao thế?”.

Tôi liếc nhìn anh ta, vừa tức giận vừa oán hận, khẩu khí cứ như phóng hỏa tiễn, đạn đạo: “Chẳng sao cả, em đang chơi trò chơi. Làm sao, chơi trò chơi thì mất mỹ quan thành phố à, mà cần nhân viên ban Quản lý đô thị như anh đến quản?”.

“Anh trai nào dám


Lamborghini Huracán LP 610-4 t