
iên
của nhóm nhạc Hàn Quốc Super Junior.
Nhưng ánh mắt của tôi không hướng về phía anh chàng “Hàn
Canh” đó bởi vì tất cả sự chú ý đã dồn về một nơi khác. Đừng nói anh chàng đó
cao to như Hàn Canh, chứ có Hàn Canh bằng xương bằng thịt ở đây lúc này tôi
cũng chẳng quan tâm.
Trong buổi tiệc, tôi đã vô tình phát hiện ra một bóng dáng
quen thuộc. Mặc dù đã gần nửa năm nay tôi chưa gặp lại hình bóng đó nhưng dù có
tán thành bột, thành tro, thành bụi thì tôi vẫn có thể nhận ra ngay.
Chu Nhất Minh! Anh ta cũng
đến đây tham gia cái gọi là hội Hoán thảo cơ đấy, xem ra còn rất hưởng ứng nữa
chứ. Anh ta đang nướng thịt giúp một cô gái tóc xoăn ngắn, ăn mặc rất thời
trang.
Điền Tịnh gọi mãi không thấy tôi phản ứng gì thì đưa mắt
nhìn theo nhưng vẫn không hiểu, liền hỏi: “Nhìn cái gì thế? Phát hiện ra mục
tiêu thích hợp rồi à? Ai đấy? Chỉ cho mình xem nào!”
Tôi “hử” một tiếng rồi nói: “Cái tên đang nướng thịt ở đằng
kia, cậu nhìn kĩ xem anh ta là ai.”
Điền Tịnh nhìn chăm chú rồi “a” lên một tiếng. “Trời! Đó
chẳng phải là Chu Nhất Minh sao? Thật không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Sau khi
chia tay, hai cậu không hề gặp lại nhau, giờ xem ra đúng là oan gia ngõ hẹp
rồi.”
Chính xác là oan gia ngõ hẹp! Năm ngoái tôi và Chu Nhất Minh
chia tay nhau, từ đó mối quan hệ giữa hai người lâm vào tình trạng đóng băng
hoàn toàn, cả hai đều gan lì cóc tía, không ai chịu liên lạc với ai, như thể
một đời chết già cũng không qua lại nữa. Khi đó, tôi còn rất cương quyết: Bỏ
thì bỏ, trên thế gian này, cóc ba chân còn hiếm chứ trai hai cẳng thì thiếu gì,
tôi không tin mình sẽ không tìm được ai tốt hơn Chu Nhất Minh anh!
Những tháng ngày sau khi chia tay, tôi luôn lấy đó làm mục
tiêu để cố gắng, nhưng cho đến giờ, tất cả những nỗ lực ấy đều tan thành mây
khói. Hôm nay, đến tham gia buổi tiệc này, tôi vốn mong đợi mình sẽ gặt hái
được điều gì đó, vậy mà còn chưa tìm được người thích hợp để tiến triển thêm
một bước thì đã thấy ngay Chu Nhất Minh đang xum xoe nịnh nọt một cô gái xinh
đẹp, mà cô gái đó dường như cũng thích anh ta, mặt mày rạng rỡ.
Nói thực lòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi rất khó chịu,
vô cùng khó chịu! Gặp lại bạn trai cũ, mình thì thân đơn bóng chiếc, còn anh ta
thì thành đôi thành cặp với một cô gái xinh đẹp, điều này khiến tôi càng thấy
mình thê thảm. Không được, tôi không thể làm trò cười cho anh ta được, phải
nhanh chóng tìm một anh chàng nào đó tình nguyện nướng thịt cho mình để còn lấy
lại thể diện chứ. Nhất thời không thể kiếm ngay được ai liền túm lấy cậu bạn
đồng nghiệp Tiểu Cao của Điền Tịnh đi cùng để cứu nguy.
“Tiểu Cao giúp tôi một chút được không, tạm thời đóng giả là
đang hẹn hò với tôi nhé?”
Tiểu Cao người trông đúng như tên gọi, dáng dấp cao ráo, bộ
dạng đứng đắn, nghiêm chỉnh. Thực ra cậu ta vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi ba
tuổi, chưa đến mức phải lo lắng chuyện lập gia đình, lần này đến tham gia hội
Hoán thảo chẳng qua là bị Điền Tịnh lôi đi làm “vé vào cửa” cho tôi mà thôi.
Lời nói của tôi khiến Tiểu Cao há hốc miệng vì kinh ngạc.
Điền Tịnh cười cười, giải thích sơ qua cho cậu ta hiểu: “Bạn trai cũ của cô ấy
đang ở đây, cô ấy vẫn còn rất đau lòng nên cần xả cơn giận, cậu giúp cô ấy đi!”
Tôi không thừa nhận: “Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cái gì mà rất
đau lòng? Chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua mình không muốn anh ta thấy mình đơn
độc, không muốn anh ta có cơ hội cười trên nỗi đau của người khác thôi.”
Tỏ ra vô cùng thân mật, tôi và Tiểu Cao cùng ngồi xuống bàn
nướng ngay cạnh Chu Nhất Minh để nướng thịt. Khoảng cách rất gần nên anh ta
nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi, có vẻ hơi sững sờ, kinh ngạc. Tôi làm như
không nhìn thấy anh ta, chỉ quay sang Tiểu Cao cười tươi như đoá hoa nở rộ
trong gió xuân.
Giống như tôi ban nãy, sau khi phát hiện ra tôi, Chu Nhất
Minh cũng không bước qua chào hỏi. Chúng tôi xem nhau như hai kẻ xa lạ, không
đúng, còn hơn cả người xa lạ. Ví như cái hội Hoán thảo lấy việc kết giao làm
mục đích này, hai bên xa lạ còn biết tìm cơ hội để bắt chuyện với nhau. Nhưng
tôi và anh ta, rõ ràng không ai có ý định thăm hỏi ai. Sau khi yêu không thành,
ngay cả quan hệ bạn bè chúng tôi cũng không giữ được. Điều này khiến cô bạn thân
nhất của chúng tôi - Điền Tịnh - cũng phải ngạc nhiên. “Sao lại thành ra thế
này, hai người bình thường vẫn toe toét lắm cơ mà, sao giờ lại câm như hến
thế?”
Đích thực là câm như hến, trước đây vui vẻ là thế, giờ nhắc
lại tôi vẫn còn nghiến răng kèn kẹt... Thôi bỏ đi, những chuyện không vui thì
chẳng cần nhắc lại làm gì!
Chu Nhất Minh không thèm hỏi han tôi nhưng khi nhìn thấy
Điền Tịnh thì “Hi!” một tiếng rõ to. Điền Tịnh chạy qua chỗ anh ta nói chuyện
cả buổi, rì rà rì rầm không biết nói những gì. Cô ấy vừa quay lại, tôi liền hỏi
ngay: “Hai người chuyện trò gì mà lâu thế?”
“Không có gì, chỉ hỏi anh ta sao cũng đến tham gia hội Hoán
thảo thôi. Thì ra anh ta bị cô em họ kéo đến, cô nàng tóc xoăn khi nãy chính là
em họ