
m xã hội đen cho
thêm phần phong phú. Vua chúa, hoàng tử cách niên đại tôi đang sống quá xa nên
khó có cảm giác gần gũi; còn trùm xã hội đen làm tôi thấy sợ, chỉ có thể tôn
kính mà không dám gần gũi. Sau khi một số nhân vật nam chính điển hình đã bị
loại thì đương nhiên chỉ còn lại tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị là
những đối tượng có thể khiến tôi nảy sinh tình cảm.
Hồi trung học, gần trường tôi có một cửa hàng cho thuê
truyện, phàm là những cuốn tiểu thuyết có nhân vật nam chính là tổng giám đốc
hay chủ tịch hội đồng quản trị, tôi đều lần lượt mượn về đọc. Những cô gái trẻ
đọc nhiều những thể loại truyện thế này sẽ không tránh khỏi mơ mộng được làm cô
bé Lọ Lem. Khi đó tôi cũng thường tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ được một
chàng trai thành đạt yêu thương. Nhân vật nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết
lãng mạn đều là những cô gái hết sức bình thường như tôi nhưng luôn được các
chàng trai thành đạt yêu thương, hơn nữa những anh chàng đó còn to cao, đẹp
trai, khôi ngô, tuấn tú, lại rất chung tình. Hỏi những cô gái trong sáng hồn
nhiên như lứa tuổi của tôi không ước ao sao được?
Mong ước đó vốn chôn giấu trong sâu thẳm trái tim tôi, nhưng
vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười, chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan và chơi trò
nói thật. Khi đó, tôi đã uống hơi nhiều, bị mọi người hỏi trong tương lai tôi
muốn lấy một người như thế nào, tôi liền đập bàn xô ghế, hãnh diện nói trong
hơi men: “Tớ... tớ muốn lấy một vị tổng giám đốc, anh ấy cao to, đẹp trai,
phóng khoáng, giàu có lại rất chung tình như trong tiểu thuyết ấy.”<>
Kết quả không cần phải nói, tự nhiên tôi trở thành trò cười
cho mọi người, bị mọi người trêu mãi không thôi.
Chu Nhất Minh tuy học ở lớp bên cạnh nhưng cũng nghe nói đến
“lời tuyên bố hùng hồn” của tôi, hễ nhìn thấy tôi là lại nhe răng cười toe
toét. “Bé bự ơi, nghe nói tương lai em muốn lấy một anh chàng tổng giám đốc. Có
điều tổng giám đốc ở Trung Quốc ít lắm, không nhiều như ở Đài Loan đâu, anh đề
nghị em suy nghĩ lại, hạ thấp yêu cầu xuống một chút, lấy quản đốc là được rồi.
Số lượng quản đốc bây giờ nhiều hơn tổng giám đốc, khả năng đạt được mục tiêu
cũng cao hơn, em thấy có phải không?”
Tôi dở khóc dở cười, tổng giám đốc và quản đốc thì khác
nhau là mấy, đều là lãnh đạo cả. Có điều trong tiểu thuyết không bao giờ như
thế, nhân vật nữ chính ai lại đi yêu quản đốc, như vậy tiểu thuyết lãng mạn còn
gì là tiểu thuyết lãng mạn nữa!
Anh ta còn lảm nhảm mãi không thôi: “Gần nhà máy quân đội
của bố mẹ chúng ta có không ít các công xưởng nhỏ như xưởng dệt, xưởng làm
giấy, xưởng in ấn, xưởng sản xuất máy móc và thiết bị... Em không có việc gì
thì thong dong đi bộ ra đấy, nhất định sẽ gặp được một vị quản đốc. Có điều, có
phải là người cao to, đẹp trai, phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, lại còn chung
tình nữa hay không thì không dám chắc.”
Tôi điên tiết quẳng chiếc cặp sách vào người anh ta. “Chu
Nhất Minh, có tin là em sẽ đánh chết anh không?”
Giấc mơ được lấy tổng giám đốc của tôi lớn dần từng ngày
nhưng sau này tôi cũng tỉnh mộng. Tôi hiểu rõ rằng, đợi một tổng giám đốc đến
yêu mình là một giấc mơ hết sức viển vông. Không cần nói đến tổng giám đốc, giờ
đây đến quản đốc tôi cũng chẳng với tới! Haizz, đều do tiểu thuyết lãng mạn đã
hại tôi.
2.
“Xin anh đấy, anh Nhất Minh, chuyện xưa như Trái đất
rồi, đừng nhắc lại nữa. Bây giờ em có còn ngây thơ như thế nữa không? Đừng nói
tổng giám đốc, đến quản đốc em cũng không dám mơ nữa rồi.”
Chu Nhất Minh khen ngợi tôi: “Tốt lắm, cuối cùng thì em cũng
tỉnh ngộ rồi.”
Tôi tỉnh ngộ thì cũng có tác dụng gì chứ? Đã không còn mơ
mộng đến tổng giám đốc nữa, sao vẫn không gặp được một người đàn ông thích hợp?
Càng đi xem mặt càng nản, tôi gục đầu, thở dài một tiếng tuyệt vọng. “Chu Nhất
Minh, có những lúc em cảm thấy làm người thật vô nghĩa, chi bằng chết đi cho
xong, chết là hết!”
Chu Nhất Minh nghe thấy thế liền kêu khổ thấu trời: “Cái gì?
Em không muốn sống nữa á? Còn nhớ hồi tiểu học em cũng từng nói em không muốn
sống nữa. Kết quả... kết quả thiếu chút nữa em đã làm anh không sống nổi. Bé
bự, xin em hãy sống cho tốt vào, anh trai không chịu nổi cảnh em cứ giày vò anh
mãi đâu!”
Không sai, đích thực hồi nhỏ tôi đã từng làm chuyện này, vài
tuổi ranh đã tỏ ra chán đời, trở thành nhân vật scandal chấn động một thời
trong khu tập thể của nhà máy.
Hồi học lớp bốn, tôi đã dùng cái đầu non nớt của mình nghiêm
túc suy nghĩ đến việc tự sát.
Cái kiểu ưu tư, chán nản không phù hợp với lứa tuổi này nói
ra đều tại mẹ tôi cả. Vì mẹ tôi giáo dục con cái thiếu kiên nhẫn, chỉ tôn thờ
một câu châm ngôn có năm chữ: “Không đánh không thành tài”. Vì thế tôi thật sự
nếm không ít mùi cay đắng. Trẻ con thích nghịch ngợm, lên núi, xuống ruộng,
tung tăng khắp chốn, quần áo bị bẩn quay về nhà không tránh khỏi bị mắng, bị
đánh. Sau đó vào tiểu học, hễ thành tích học tập không tốt là lại bị ăn món
“măng tre xào thịt”. Mẹ tôi đặc biệt làm